Trong lòng Tư Không Nghi khẽ động: “Nói rõ ràng đi!”
Hàn Vô Ưu mỉm cười nói: “Thực lực của chúng ta tầm thường, cho dù có được một trăm ngàn độ cống hiến, nhưng miệng ăn núi lở, sẽ sớm tiêu hao hết. Ngươi thấy có đúng không?”
Tư Không Nghi suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Tốc độ kiếm độ cống hiến trong Luyện Khí kỳ quả thật rất chậm. Nhưng đợi khi ta đột phá lên Trúc Cơ kỳ...”
Hàn Vô Ưu xua xua tay: “Trúc Cơ kỳ thì sao chứ? Tu sĩ Trúc Cơ ở biển Tùng Vân còn ít sao? Chẳng phải vì chút độ cống hiến ít ỏi đó mà mỗi ngày đều phải cực khổ vật lộn? Với một trăm ngàn độ cống hiến, cho dù tu sĩ Trúc Cơ không ăn không uống, muốn tích góp cũng phải mười mấy hai mươi năm.”
“Vậy ngươi có cách nào tốt hơn?” Tư Không Nghi hơi bất mãn nói.
Hàn Vô Ưu hơi ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý nói: “Ngươi đã nghe nói đến Lý Phàm đại sư chưa?”
Tư Không Nghi khẽ sửng sốt, sau đó cơ thể kịch liệt chấn động: “Ý ngươi là tu sĩ Thiên Cơ tông cực giỏi thuật thôi diễn, giàu có cực kỳ?”
Hàn Vô Ưu gật đầu, đắc ý nói: “Đúng vậy! Ta và Lý đại sư...”
Dừng một chút, Hàn Vô Ưu tiếp tục nói: “Bằng hữu của Lý đại sư, Hà Chính Hạo, Hà tiền bối có chút giao tình!”
Tư Không Nghi nghi ngờ nhìn Hàn Vô Ưu, trên mặt hiện đầy vẻ không tin: “Ta cũng từng nghe nói đến Hà Chính Hạo. Hiện tại hắn cũng được coi là nhân vật có quyền thế ở biển Tùng Vân. Ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí, sao có thể có quan hệ với hắn?”
Hàn Vô Ưu vuốt vuốt chòm râu dê, có phần tự đắc nói: “Bản lĩnh của ta vượt xa tưởng tượng của đạo hữu. Làm sao làm được thì không tiện nói chi tiết cho lắm. Nhưng ngươi không cần nghi ngờ tính chân thực của nó.”
Nhìn thấy Bách Lý Trần và Tư Không Nghi vẫn còn có vẻ bán tín bán nghi, Hàn Vô Ưu lạnh lùng cười nói: “Thôi được, ta biết các ngươi sẽ không dễ tin người như vậy.”
Vừa nói, hắn vừa ném ra một tấm linh phù truyền tin: “Vật này là tấm linh phù truyền tin của Hà Chính Hạo tiền bối. Các ngươi tự mình thử, sẽ biết có phải ta đang nói khoác lác hay không.”
Tư Không Nghi cầm tấm linh phù với vẻ mặt nghiêm túc, khẽ cảm ứng.
Quả nhiên, hiện lên chính là dung mạo của Hà Chính Hạo.
Thử gửi đi lời chào hỏi, nhưng đáng tiếc, lúc này Hà Chính Hạo tiền bối có vẻ rất bận nên chỉ tự động trả lời một câu mang tính tượng trưng.
Dù vậy, cũng đủ chứng minh những gì Hàn Vô Ưu nói là sự thật.
Hàn Vô Ưu thu hồi linh phù truyền tin, tiếp tục thuyết phục nói: “Mười vạn điểm độ cống hiến trong tay các ngươi cũng sẽ miệng ăn núi lỡ. Một năm sau sẽ còn lại bao nhiêu chứ? Hai ba năm thì thế nào đây?”
“Nhưng nếu nhờ Hà Chính Hạo tiền bối giao cho Lý Phàm đại sư thì sẽ hoàn toàn khác. Có thể ngươi không biết, giao độ cống hiến cho Lý Phàm đại sư đầu tư, mỗi năm ít nhất sẽ thu được năm phần mười lợi nhuận.”
Tư Không Nghi nghe thấy những lời này, hơi thở khẽ chậm lại.
Phân thân Bách Lý Trần vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Lợi nhuận năm mươi phần trăm hàng năm? Làm sao có thể!”
Hắn nhanh chóng tính toán trong đầu: “Mỗi năm không cần làm gì, ít nhất cũng kiếm được năm mươi ngàn điểm.”
“Nếu chúng ta tiếp tục đưa lợi nhuận đó cho Lý Phàm đại sư đầu tư, chỉ cần sáu năm, mười vạn điểm độ cống hiến sẽ biến thành một triệu điểm độ cống hiến...”
“Trời ạ…”
Hàng triệu điểm độ cống hiến.
Vừa nghĩ đến con số khổng lồ này, Tư Không Nghi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cách đây không lâu, hắn cho rằng mười vạn điểm độ cống hiến sẽ là mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời này của hắn. Ai có thể ngờ một ngày nào đó hắn có thể nắm trong tay hàng triệu tài sản?
Một khi dục vọng trong lòng đã nảy mầm thì khó có thể đè xuống được.
Tuy lý trí mách bảo hắn, với đường cong lợi nhuận khủng khiếp như này là vô cùng phi lý.
Nhưng những sự tích của Lý Phàm, danh tiếng lan truyền khắp Tu Tiên giới cũng không phải là giả.
Đó là cấp độ mà Tư Không Nghi hiện tại khó thể đạt tới. Nói không chừng thật sự có loại thần thông khó tin như vậy thì sao?
Tim Tư Không Nghi đập thình thịch.
Hàn Vô Ưu nhìn vẻ mặt của Tư Không Nghi là biết đã thuyết phục được.
“Hàn đạo hữu, vào trong rồi nói chi tiết.” Tư Không Nghi mời Hàn Vô Ưu vào động phủ của mình, hỏi chi tiết về việc đầu tư.
Trong lúc Hàn Vô Ưu giảng giải, Tư Không Nghi cảm thấy sóng lòng trào dâng, chỉ hận không quen biết Hàn đạo hữu sớm hơn, bỏ lỡ nhiều cơ hội phát tài.
“Tuy ta cũng rất nóng lòng muốn lập tức giao một trăm ngàn độ cống hiến cho Lý đại sư đầu tư, nhưng hiện tại vẫn chưa đâu vào đâu cả.”
Sau khi suy nghĩ miên man một lúc, Bách Lý Trần khẽ thở dài: “Di tích Vân Thuỷ Thiên Cung bụi phủ hàng ngàn năm, trong đó chắc chắn cực kỳ nguy hiểm. Ta cũng không hoàn toàn chắc chắn mình có thể thành công lấy được Vân Thuỷ Đồ Lục.”
“Hơn nữa...”
Do dự một lúc, Bách Lý Trần quyết định nói ra sự thật: “Ta e rằng trên đời này vẫn còn truyền nhân của Vân Thuỷ Thiên Cung còn sống!”
Hàn Vô Ưu nghe thấy lời này, sắc mặt hơi thay đổi: “Có chuyện này sao?”
Thế là, Bách Lý Trần kể lại việc lúc trước hắn cảm nhận được trong lúc tu hành “Định Hải Thần Kiếm”.