Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 733 - Chương 733. Nhân Đạo Luyện Thiên Cảnh (2)

Chương 733. Nhân đạo luyện thiên cảnh (2) Chương 733. Nhân đạo luyện thiên cảnh (2)

Trong tiếng kêu gào tuyệt vọng của các tu sĩ Vạn Tiên Minh, cuối cùng hòn đảo đã hoàn toàn bị trận pháp truyền tống màu tím nuốt chửng.

Sau một thời gian dài chìm trong bóng tối, khi bầu trời sáng trở lại, điều mọi người nhìn thấy là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

Vừa rồi trời vẫn còn là ban ngày nhưng sau khi đi qua cánh cổng màu tím và tiến vào lãnh địa của Ngũ Lão hội thì bầu trời lại chuyển thành ban đêm.

Trên bầu trời không có trăng sáng.

Nhưng có vô số ngôi sao sáng lấp lánh đang tranh nhau tỏa sáng.

Từng dòng tinh hà chảy xuôi, quang ảnh mê huyễn, đẹp không sao tả xiết.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, mọi người nhìn thấy bầu trời đầy sao tráng lệ như vậy, chín trên mười người bị cảnh tượng này làm cho choáng ngợp, mất đi phương hướng.

Những tu sĩ trên đảo Vạn Tiên vốn đang khóc thét, nhất thời lặng ngắt như tờ.

“Chư vị Vạn Tiên Minh, hoan nghênh các vị đến với “Nhân Đạo Thiên Cảnh”.”

Một vị tu sĩ trung niên mặc đạo bào màu trắng bay phía trên đỉnh đầu bọn họ và cất cao giọng.

“Ta biết rằng các ngươi có thể có những hiểu lầm sâu sắc về Ngũ Lão hội chúng ta. Nhưng không sao, không bao lâu nữa các ngươi sẽ triệt để tiêu trừ những hiểu lầm này.”

“Đến lúc đó, ta tin rằng các ngươi nhất định có thể đưa ra lựa chọn chính xác, bỏ gian tà theo chính nghĩa, gia nhập vào vòng tay Ngũ Lão hội của chúng ta.”

Tu sĩ áo trắng khẽ mỉm cười và nói.

Nhìn thấy Ngũ Lão hội không hề hung ác như trong lời đồn khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, bọn họ hoàn toàn không tin vào “hiểu lầm” mà tu sĩ áo trắng nhắc tới.

“Trước hết, xin mời chư vị rời khỏi hòn đảo này.”

Theo lời của tu sĩ áo trắng, một nhóm tu sĩ có thân hình cường tráng bay ra.

Bọn họ cầm đao sắc bén, thân mang trọng giáp.

Trông bọn họ giống binh sĩ hơn là tu sĩ.

Khi cảm ứng khí tức thì phát hiện từng người trong số họ đều có tu vi Nguyên Anh.

Tất cả tu sĩ Vạn Tiên Minh ở đây đều thay đổi sắc mặt, không dám phản kháng, chỉ có thể để mặc cho Ngũ Lão hội giam lỏng và rời khỏi đảo Vạn Tiên.

“Có vẻ như bọn họ không đến đây vì ta mà chỉ đơn thuần nhắm vào đảo Vạn Tiên.”

“Kỳ lạ, đảo Vạn Tiên có chỗ nào kỳ quặc ư?”

Lý Phàm lẫn vào trong đám người, ánh mắt đăm chiêu nhìn tu sĩ áo trắng bay vào bên trong đảo Vạn Tiên.

Sau đó, mười mấy tên tu sĩ có khí tức cường đại xuất hiện, cũng tiến vào bên trong đảo.

Một tiếng ầm vang như tiếng nổ truyền đến, từng tòa kiến trúc ở trên đảo sụp đổ.

Có vẻ như bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Động tác nhanh lên! Đừng có nhìn đông ngó tây nữa!”

Đảo Vạn Tiên gần như trở thành bình địa, nhóm tu sĩ Ngũ Lão hội bắt đầu đào dưới lòng đất.

Lý Phàm còn muốn nhìn lại nhưng bị tu sĩ mặc giáp trụ quát lớn, cưỡng chế rời khỏi nơi đây.

Mấy đội tu sĩ giáp trụ kết thành trận pháp, dồn đám người Vạn Tiên Minh như những con cừu vào một cái hang nhỏ dưới đáy hẻm núi.

Từng cơn gió quỷ quái thổi vào từ lối vào hang, trông như có một luồng khí tức u ám đáng sợ.

“Vào đi! Lề mề gì nữa!”

Tu sĩ giáp trụ dẫn đầu nện vũ khí lên mặt đất và quát lên như thiên lôi phẫn nộ.

Trong đám người có một vài kẻ tỏ vẻ không cam lòng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau như thể đang âm thầm bàn bạc chuyện phản kháng.

Tuy nhiên, xét thấy tình thế không khả quan, bọn họ do dự một lúc, cuối cùng đành phải khuất phục.

Bọn họ lần lượt bước vào sơn động âm u.

Lý Phàm chỉ là mượn thân thể khôi lỗi để dùng, đương nhiên hắn sẽ không có sợ hãi mấy.

Có điều, để qua mắt và có thời gian sống lâu hơn, Lý Phàm cũng giả bộ rất hoảng sợ và đi theo đám đông.

Ngay khi bọn họ bước vào sơn động, ánh sáng trước mặt biến mất.

Một lúc sau, khác với dự đoán, một cảnh tượng xuất hiện trước mặt mọi người.

Đó không phải là một lối đi quanh co và tối tăm trong ngọn núi mà là một sơn cốc màu xanh biếc xuất hiện một cách khó hiểu.

Nơi xa, dường như có thể nhìn thấy một tòa lầu các làm bằng gỗ.

Có hàng chục người đang ngồi dưới đất trước tòa lầu các, lắng nghe một vị tu sĩ có dáng vẻ thư sinh kể về thứ gì đó.

Nhìn thấy không có vẻ gì là tra tấn hay bị tra tấn, các tu sĩ Vạn Tiên Minh vốn đang rục rịch phản kháng, một lần bình tĩnh trở lại.

Bọn họ quyết định xem xét tình hình cụ thể trước rồi mới kiến cơ hành sự.

Dưới sự áp giải của các tu sĩ giáp trụ, mọi người dần dần tiến đến lầu các.

Lý Phàm đang ẩn mình trong đám đông, chợt nhận ra một số biến hóa nhỏ trên thân thể hắn trong quá trình này.

Hóa ra, khi bọn họ càng tiến gần đến thư sinh trên lầu các thì thân thể bọn họ dường như đang không ngừng thu nhỏ.

Loại biến hóa này chỉ giới hạn trong những tu sĩ Vạn Tiên Minh bị bắt giữ, còn các tu sĩ giáp trụ, thư sinh, thậm chí cả cảnh sắc xung quanh trong sơn cốc đều không cải biến một chút nào.

Vì vậy, tuy tốc độ tiến về phía trước của bọn họ không hề chậm lại nhưng dường như bọn họ đang ngày càng rời xa mục tiêu.

Cảnh tượng dị thường này gây ra một vài bạo động trong đội ngũ Vạn Tiên Minh nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt.

“Động tác nhanh lên!”

Trong mắt bọn họ, thân hình của những tu sĩ giáp trụ đã bành trướng đến mức trông giống như một ngọn đồi.

Bình Luận (0)
Comment