Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 760 - Chương 760. Vào Được Nhất Tâm Tông (2)

Chương 760. Vào được Nhất Tâm tông (2) Chương 760. Vào được Nhất Tâm tông (2)

Cuộc thi đấu của Lữ Phạm giờ đây không còn ai để ý nữa. Ánh mắt của tất cả những tu sĩ nơi đây đều đang dán chặt vào cột ánh sáng trắng xuyên thấu trời đất kia. Trong mắt họ đầy kính trọng và ngưỡng mộ, chăm chú nhìn vào hình dáng mơ hồ giữa cột ánh sáng kia, thần sắc đầy vẻ hưng phấn, lời bàn tán sôi nổi không dứt.

Lữ Phạm cũng ngừng lại cuộc chiến. Hắn ngơ ngẩn nhìn cột ánh sáng, Trong lòng sinh ra cảm giác như thứ mình vô cùng yêu thích bị người khác chiếm đoạt ngay trước mắt, lòng hắn đau như cắt.

Thắng thua, tu vi, cảnh giới…trong giây phút đó, tất cả những sự vật trên thế gian dường như đều mất đi ý nghĩa.

“ Tại sao, tại sao chứ…” Lữ Phạm lúng túng ngơ ngác, mất hồn lạc phách.

Thân hình trong cột ánh sáng trắng càng ngày càng lên cao, Lữ Phạm bất ngờ cảm thấy người đó dường như có chút quen mắt. Tròng mắt bất ngờ nở to, Lữ Phạm vội vã nhìn xuống tìm kiếm xung quanh. Quả nhiên, thân hình của Tiêu đạo hữu đã biến mất.

“ Sao lại có thể như vậy?” Khuôn mặt Lữ Phạm mang đầy vẻ khó tin.

“ Ta liên tiếp đánh bại hai mươi mấy tu sĩ Kim Đan của Ngũ Lão hội, người không nhìn thấy sao?”

“ Tại sao lại lựa chọn hắn mà không thèm nhìn ta?”

Vô tận ủy khuất, không cam tâm, tức giận lập tức tuôn trào trong lòng Lữ Phạm.

“ Không!”

Hắn hét lớn một tiếng, cứ như đã mất đi lý trí, không hề e ngại mà xông vào cột ánh sáng.

Nhưng lại vô dụng.

Nhìn có vẻ như sắp chạm được vào cột ánh sáng, nhưng ngay sau đó, Lữ Phạm cứ như vậy mà chạy xuyên qua. Cột ánh sáng cứ như hoa trong kính, như trăng dưới nước, tuy ở ngay trước mắt nhưng lại không thể chạm vào.

Cuối cùng, nó đem theo Lý Phàm, từ từ biến mất giữa thiên địa. Trong mắt Lữ Phạm không tránh khỏi lộ ra một nét tuyệt vọng.

“ Sư đệ, ngươi tỉnh rồi.”

Âm thanh trong trẻo thánh thót vang bên cạnh tai khiến Lý Phàm mở mắt.

“ Khục khục…” đau đớn kịch liệt truyền đến từ trước ngực khiến hắn nhịn không được phải hít một ngụm khí lạnh.

“ Ngươi chỉ vừa vào tông môn, đã dặn dò ngươi đừng hành động theo cảm tính mà cứ không nghe.” Một thân hình mỹ miều xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Lý Phàm. Nàng ta đỡ Lý Phàm ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

“ Đây là thuốc ta sắc cho ngươi, có lợi cho việc khôi phục thương thế, ngươi nhanh uống đi.” Khuôn mặt nàng ta mang vẻ quan tâm, múc một muỗng thuốc đưa đến gần miệng Lý Phàm.

Trong não hắn giờ chỉ là một vùng hỗn độn, không thể nhớ được gì cả. Lý Phàm theo bản năng há miệng uống thuốc.

Một cảm giác ấm áp xuất hiện giữa bụng, chảy vào tứ chi bách mạch, khiến Lý Phàm thoải mái hơn khá nhiều. Đặc biệt là vết thương ở ngực, dưới tác dụng của luồng khí ấm áp này lại lập tức giảm xuống rõ rệt.

“ Sư tỷ, đây là thuốc gì? Sao lại linh…” Lý Phàm hỏi theo quán tính.

Cùng lúc đó, trong não hải hắn cũng xuất hiện thêm một số ký ức trước kia.

Hắn với vị triệu sư tỷ này cùng là người ở thôn Trường Phong, núi Đại Thanh, đã quen biết từ nhỏ. Nửa năm trước, trong một lần bọn cướp tấn công vào thôn Trường Phong, đa số thôn dân đều gặp phải độc thủ. Chỉ có hắn với Triệu sư tỷ do chơi đùa ở bên ngoài nên có thể tránh được một kiếp.

Chờ khi hắn với sư tỷ nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trong thôn, vội vã chạy về, trên đường đụng mặt với bọn cướp đang rời đi với chiến lợi phẩm của chúng.

Triệu sư tỷ tuy nhỏ tuổi nhưng dung mạo tuyệt sắc của nàng ta đã khiến bọn cướp chú ý tới. Đang lúc nguy hiểm, vừa hay có một tiên sư đi ngang qua, nhìn thấy huyết quang đầy trời và cả hai hài nhi đang run rẩy trước bọn cướp. Vị tiên sư này lập tức hiểu được đầu đuôi câu chuyện, lập tức giết chết bọn cướp, cứu lấy Triệu sư tỷ với Lý Phàm.

Thấy thiên phú của Triệu sư tỷ không tệ, tiên sư định mang nàng ta về tông môn. Nhưng tư chất của Lý Phàm có lẽ quá bình thường nên không lọt vào được pháp nhãn của tiên sư. Nhờ triệu sư tỷ cầu xin, tiên sư mới miễn cưỡng chấp nhận đem hắn đi cùng.

Sau mười mấy ngày phi hành, tiên sư đem bọn họ về đến sơn môn. Nơi đây, mây khói vây tỏa, núi đồi trùng điệp, đôi lúc lại có thể nhìn thấy tiên nhân bay lượn giữa những ngọn núi, kéo theo sau những luồng hào quang huyền ảo. Giữa biển mây mênh mông còn có thể nhìn thấy những tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, chẳng khác gì thiên đình của thần tiên, toả ra khí tức thần thánh. Khung cảnh thần tiên như vậy khiến Triệu sư tỷ với Lý Phàm phải ngơ ngẩn.

Lý Phàm từ miệng vị tiên sư đã đem bọn họ về đây, biết được môn phái nơi này được gọi là Đại Đạo tông.

Đại Đạo tông, cửu mạch, bảy mươi hai đỉnh.

Chủ mạch đều là thân truyền của các đời trưởng môn, tám mạch khác đều do các vị trưởng lão chưởng quản. Còn vị mà bọn họ gọi là tiên sư này, chỉ là một đệ tử đời thứ tư của mạch Nguyệt Hoa trong Đại Đạo tông mà thôi. Họ Trương tên Dung, tu vi Nguyên Anh.

Dưới sự dẫn dắt của Trương Dung, bọn họ thuận lợi gia nhập vào mạch Nguyệt Hoa, trở thành đệ tử ngoại môn của Đại Đạo tông, từ đó bắt đầu sống ở đỉnh Thanh Ninh. Đồng thời được chỉ dạy một môn công pháp gọi là ( Thái Nguyên Nhất Khí Thuật).

Trương Dung căn dặn, chỉ cần tu luyện công pháp này đạt được kết quả, là có thể thành công thăng cấp thành nội môn đệ tử. Từ đó sẽ không cần phải làm tạp vụ cực nhọc nữa, mà có thể chuyên tâm tu luyện, được hưởng lợi ích từ tông môn. Đồng thời địa vị trong tông môn cũng quyết định số lượng tài nguyên được tông môn phân phát mỗi tháng.

Bình Luận (0)
Comment