Thời gian như thoi đưa, thấm thoát đã ba năm qua đi. Trong lòng Triệu sư tỷ không còn chuyện vướng bận, cảnh giới tăng tiến thần tốc, thành công đột phá đến Kim Đan hậu kỳ, bắt đầu chuẩn bị cho việc kết thành Nguyên Anh.
Riêng Lý Phàm được sư tỷ giúp đỡ, không thiếu công pháp, đan dược,... nên tốc độ tu hành cũng không chậm. Hắn đã đạt đến trúc cơ viên mãn, chuẩn bị kết Đan.
Nuốt xuống Kim Đan, mệnh ta, ta định, không do trời. Khoảng cách giữa Trúc Cơ với Kim Đan cảnh thật sự quá lớn, một khi vượt qua, chẳng khác gì nghịch thiên cải mạng, từ đó cuộc đời sẽ khác hẳn.
Lý Phàm tự biết tư chất của mình có hạn, kết đan có lẽ sẽ không thuận lợi. Để chắc chắn, hắn chủ động bế quan, củng cố cảnh giới, chờ đợi thời cơ.
Hai tháng sau, khi trong lòng có được cảm ứng, cảm thấy thời cơ kết đan đã đến. Nhưng một tin truyền đến khiến hắn không thể không xuất quan sớm.
Tiểu sư đệ của Triệu sư tỷ, đệ tử nhỏ nhất của Trương Vọng Sương: Giang Ngưng Quân lén phát tin tức cho hắn. Nói rằng, Tần Thủ sư huynh ở Liên Sơn Mạch gần đây đang nhiệt liệt theo đuổi Triệu sư tỷ.
Tần Thủ sư huynh tuổi trẻ tài cao, giờ đây đã có tu vi Nguyên Anh. Sư phụ Khuất Hàn Phong của hắn có quan hệ rất tốt với Trương Vọng Sương. Vậy nên Trương Vọng Sương cũng khá vừa ý nếu hai người có thể phát triển thành quan hệ đạo lữ.
Tần Thủ sư huynh phong lưu phóng khoáng, nhất biểu nhân tài. Hắn với Triệu sư tỷ trông có vẻ như trời sinh một đôi. Trong vài tháng Lý Phàm không có mặt, trên dưới Nguyệt Hoa mạch đã yêu thích, ủng hộ hắn hơn hẳn Lý Phàm. Chỉ có tiểu sư đệ Giang Ngưng Quân do có quan hệ khá tốt với Lý Phàm, lại không thích vẻ giả tạo của Tần Thủ nên vào thời khắc quan trọng đã lén báo tin cho Lý Phàm.
Sau khi nghe tin, Lý Phàm lập tức quyết định tạm thời không kết đan nữa. Kim Đan cảnh giới lúc nào muốn đột phá cũng được, nhưng triệu sư tỷ một khi bị người khác cướp mất, đó mới thật sự là mất đi!
Lý Phàm mười phần tin tưởng Triệu sư tỷ, nhưng thế sự khó lường. Hắn biết rõ, với tư chất của mình, có thể thuận lợi tu luyện đến ngày hôm nay đều rời không khỏi sự giúp đỡ của sư tỷ.
“ Ai muốn giành mất chén cơm ăn bám của mình chính là ngăn trở con đường tu đạo của mình!”
“ Cho dù ngươi là ai, chúng ta không chết không ngừng nghỉ!” Trong mắt Lý Phàm lóe qua một tia âm lãnh.
Khi Lý Phàm tìm gặp Triệu sư tỷ, nàng ta đang xem cuộc tỉ thí giữa Tần Thủ với các đệ tử mạch Nguyệt Hoa khác. Tu vi của vị Tần sư huynh này quả thật không thể xem thường, thần quang màu vàng đất của hắn có thể công kích cũng có thể phòng thủ.
Với tu vi Nguyên Anh trung kỳ, lại thừa sức đối chiến với Nguyên Anh đại viên mãn. Sức chiến đấu dài lâu, liên tiếp chiến đấu vài thời thần cũng không hề biến sắc.
Đa số đệ tử của Trương Vọng Sương đều tỷ thí qua với hắn nhưng chẳng ai thắng cuộc. Bên cạnh đó, Tần Thủ rất biết giữ thể diện cho Trương Vọng Sương, mỗi lần thi đấu đều cố ý giữ ở thế hòa hoặc giả vờ chiến đấu một cách vất vả mới có thể đoạt thắng. Sư huynh đệ của Triệu sư tỷ cho dù có bại dưới tay hắn, nhưng đối với hắn lại không hề có chút ác cảm nào. Ngược lại bọn họ còn rất bội phục cách đối nhân xử thế của Tần Thủ. Ngay cả ánh mắt Triệu sư tỷ khi nhìn thấy phong thái của Tần sư huynh, đôi lúc cũng nhuộm lên chút hảo cảm.
Từ xa nhìn thấy cảnh này, Lý Phàm mắng thầm:” May là ông đây tới kịp lúc, không là đã bị người khác phỏng tay trên rồi.”
Hắn liền lặng lẽ đến bên cạnh sư tỷ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn nõn nà của nàng.
“ Đây chính là Tần sư huynh ở mạch Liên Sơn? Quả thật uy võ bất phàm á! Không biết là đến khi nào ta mới có thể được như hắn.” Lời nói của Lý Phạm mang theo vẻ ngưỡng mộ.
Triệu sư tỷ vốn còn lo âu Lý Phàm nghe thấy lời đồn sẽ phát ghen, giờ xem ra có lẽ nàng ta suy nghĩ quá nhiều rồi. Nàng ta không nói ra âu lo của mình, chỉ cười tươi an ủi Lý Phàm:” Sự nỗ lực tu luyện của sư đệ cũng là trên đời hiếm gặp. Muốn đuổi kịp Tần sư huynh cũng không phải là điều khó khăn.”
Lý Phàm không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu, âm thầm thở dài.
Triệu sư tỷ thấy vậy liền cảm thấy có chút ngạc nhiên, vội truyền âm hỏi:” Sao vậy? Lần bế quan này đã gặp phải rắc rối gì sao?”
Lúc này Lý Phàm mới chậm rãi trả lời:” Trong lần bế quan này, ta định nỗ lực tiến thẳng đến Kim Đan. Tiếc là mỗi lần trong não hải xuất hiện ý niệm này, linh cảm trong lòng ta lại điên cuồng cảnh báo, cứ như là nếu làm như vậy sẽ gặp phải đại họa khôn lường.”
Triệu sư tỷ nghe thế không tránh khỏi chau mày, sau một lúc suy tư mới thả lỏng, an ủi Lý Phàm:” Việc kết đang không thể cưỡng cầu. Dự cảm của ngươi có lẽ không sai, chỉ có thể nói rõ là thời khắc vẫn chưa đến.”
“ Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy.” Lý Phạm gật đầu nói.
Bất ngờ, hắn lại thay đổi đề tài:” Từ khi ta gia nhập tông môn, đã vài năm chưa từng xuống núi. Tu tiên giới bao la vô tận như vậy, ta lại cứ luôn giam mình trong tông môn, quả thật có chút khép kín không biết học hỏi. Ngày nay tu hành gặp trở ngại, ta định xuống núi để tìm kiếm cơ duyên đột phá.”