Mạc Chi Nhiễm mở miệng, những trưởng lão khác lập tức thoải mái phát biểu, bày tỏ ý kiến.
“Bệnh này, nhìn tổng thể thì chỉ cần tiếp xúc, nó liền sẽ tự động lớn mạnh trong cơ thể. Bệnh nhẹ còn đỡ, nhưng nếu không kịp thời áp chế sẽ chuyển sang bệnh nặng...”
“Nhẹ thì thụt lùi tu vi, nặng thì thân tử đạo tiêu!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của mọi người ở đây đều cứng đờ cả ra.
“Ta vừa mới thử hơn mười loại phương pháp, tuy có thể tiêu trừ căn bệnh này đi. Nhưng nguồn gốc của căn bệnh lại chẳng có tan biến đi chút nào. Vẫn ẩn giấu bên trong người. Nó sống nhờ môi giới, rốt cuộc là thứ gì? Kỳ cũng trách quá thay...”
“Những lão gia hỏa chúng ta đây, tu vi cũng tạm được, có thể tùy tiện áp chế chứng bệnh. Nhưng những đệ tử kia trong môn phái phải làm sao bây giờ? Nếu như không có đan dược cứu trợ, e là...”
“Đầu tiên là pháp không thể đồng tu, sau đó lại là căn bệnh quỷ dị này...”
“Đứt đoạn Tiên đạo, tiền đồ xa vời! Không bằng lúc trước, không bằng lúc trước!”
“Lôi Phàn Tử, có tiểu bối ở đây, ngươi nói hàm hồ gì đó?”
...
Đại điện tông tôn là nơi trang nghiêm trang trọng nhất. Lúc này lại trở nên ồn ào như cái chợ.
Lý Phàm và Triệu sư tỷ chỉ cúi đầu, không dám lộ ra bất kỳ điều gì.
“Chư vị!”
Ngay tại lúc này, một giọng nói vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trong sân một thoáng an tĩnh lại.
“Ta có một ý tưởng.” Sắc mặt của chưởng môn Quý Trường Tịch Đại Đạo tông ngưng trọng nói.
“Chắc hẳn có vài người cũng đã phát hiện, thứ gọi là bệnh lẽ này khó lòng phòng bị hoàn toàn là bởi vì nó là một trong những pháp tắc mới của thiên địa.”
“Cái gọi là thiên địa chi lý vậy mà lại không giống với ‘pháp không thể đồng tu’.”
“Nó là do tu sĩ gây nên!”
Như sét đánh ngang tai, Lý Phàm và Triệu sư tỷ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Quý Trường Tịch, trong đầu thoáng chốc nhấc lên sóng to gió lớn.
Tu sĩ gây nên?
Nghịch thiên địa chi lý?
Phải biết rằng vì việc truyền pháp đã chứng Trường Sinh, nên sau này chỉ có tân pháp mới có thể tu luyện.
Thế gian tuy có lượng lớn tu sĩ Hợp Đạo, nhưng có thể nghịch thiên địa chi lý, đột phá tới Trường Sinh kỳ, vậy thì không có người nào.
Thập tông Tiên đạo, anh kiệt vô số.
Trải qua mấy chục năm lại vẫn không có bất cứ một thiên kiêu nào thành công.
Có thể thấy được muốn nghịch thiên địa chi lý là điều rất khó khăn!
Thế mà, hiện tại theo lời của Quý chưởng môn, lại có tu sĩ âm thầm lặng lẽ thành công chứng đạo Trường Sinh rồi?
Rốt cuộc là ai?
Thập tông Tiên đạo tuy ai ai cũng mang ý xấu, nhưng vẫn duy trì tin tức liên hệ. Chuyện lớn như có môn nhân đột phá tới Trường Sinh kỳ này, dù trước đó không đánh tiếng trước thì chờ sau khi thành công tăng cảnh giới xong tất nhiên sẽ gửi tin tức tới báo cho các tông.
Huống hồ Trường Sinh thiên ôn mới lên này dường như còn đi ngược với “dịch bệnh không cách nào ảnh hưởng tới người tu tiên”.
Cách tiếp cận gần như trở thành kẻ thù của tất cả các tu sĩ này chắc chắn không phải là tác phẩm của các tu sĩ thập tông Tiên đạo.
Há có đạo lý tự đào mộ cho mình thế này?
Cho nên, rốt cuộc là ai, tự mình thăng lên Trường Sinh kỳ còn chưa tính. Lại muốn diệt sạch tu sĩ trong thiên hạ?
Đây là khiêu khích và tuyên chiến trắng trợn.
Không chỉ Lý Phàm và Triệu sư tỷ.
Các trưởng lão trong đại điện và Quý Trường Tịch đều khó lòng kìm nén sát khí đang tỏa ra từ ánh mắt.
“Tra! Nhất định phải tra xét rõ ràng!”
“Cho dù người này là Trường Sinh thiên tôn, thì hành động như thế cũng không thể nào tha thứ được!”
“Ta lập tức sẽ gặp mặt với những người đứng đầu các Tiên tông còn, lan truyền tin tức này ra. Vạn Tiên Minh bên kia...” Quý Trường Tịch dừng một chút.
“Cũng phái người báo cáo chuyện này đi. Thăm dò ý của bọn họ.”
“Toàn bộ Huyền Hoàng giới, sức mạnh cao tầng cùng hợp sức lại. Ta cũng không tin còn có thể khiến kẻ này thoát được!”
“Trong lúc truy tìm thủ phạm đồng thời còn phải chú ý phòng bệnh này. Từ hôm nay trở đi, dược đường toàn lực làm việc, cần phải làm cho đan được trong Đại Đạo tông đủ để cung cấp.”
“Còn bên ngoài Đại Đạo...”
Quý Trường Tịch hơi chần chờ một lát.
“Đạ trải qua nhiều kiếp nạn, Đại Đạo tông chúng ta cũng tổn thất nặng nề. Tự vệ chỉ e còn không có sức...”
“Để bọn họ tự sinh tự diệt đi.”
Các trưởng lão đều khẽ vuốt cằm, đối với quyết nghị của Quý chưởng môn cũng không có ý kiến phản đối.
“Ta cũng thử có thể tìm được phương pháp làm giảm chứng bệnh này hay không.” Trong mắt của Mạc Chi Nhiễm hiện lên vẻ khát vọng.
“Nếu chúng ta có thể loại bỏ hoàn toàn tác hại của nó đối với các tu sĩ, điều đó tương đương với việc nghịch thiên địa chi lý.”
“Như thế, nói không chừng ta còn có hi vọng trường sinh.”
Hắn lẩm bẩm nói.
Kể từ sau ngày hội nghị của cao tầng Đại Đạo tông kết thúc, bệnh lạ không biết tên này đã lấy một loại tốc độ cực kỳ kinh người lây lan ra sơn môn.
Cho dù đã sớm hạ chiếu lệnh, lệnh cho các đệ tử đề phòng nhiều hơn. Cố gắng mình ngăn cách, không nên ra ngoài tiếp xúc với người khác.
Đủ loại đan dược cũng dựa theo nhu cầu phát đến trong tay từng đệ tử.
Nhưng...
Đủ loại biện pháp đều vô dụng!
Tốc độ truyền nhiễm của bệnh lạ và lực sát thương đối với tu sĩ cấp thấp vượt xa tưởng tượng của cao tầng Đại Đạo tông.