“Dù là Quý chưởng môn của chúng ta cũng ngăn cản không nổi đâu.”
“Tiếc nuối duy nhất là hắn bị ‘tiên ôn’ phá hư quá mức nghiêm trọng, ta cũng không thể không vứt bỏ một phần trong đó.”
Đầu lưỡi Triệu sư tỷ khẽ liếm bờ môi, giống như đang nhớ lại mùi vị mỹ diệu lúc trước.
““Vạn Cổ Duy Ngã Quyết” tu tới cuối cùng, trên thế gian này trừ ta ra thì không có vật khác nữa. Bởi vì công pháp này quá mức tà tính, cho nên trước đây sư đệ ngươi cũng không chọn.”
“Hiện giờ ngươi có cảm thấy chút hối hận nào không, sư đệ?” Triệu sư tỷ nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng Lý Phàm quả thực lóe qua một xíu hối hận.
Song hắn cũng quật cường, mạnh miệng nói: “Hừ, hối hận thì có ích gì? Chuyện sớm đã qua, lại không thể có cơ hội làm lại...”
Lý Phàm chợt dừng lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng của hắn bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ nào đó.
Giống như là nếu nguyện ý, bản thân thật sự có năng lực thay đổi tất cả.
Nhưng...
Thể ngộ cẩn thận lại không biết loại cảm giác này đến từ đâu. Trong lòng không kiềm được thoáng mất mát và mê mang.
Triệu sư tỷ không thể phát hiện được dị dạng trong lòng Lý Phàm.
Nàng phối hợp nói tiếp: “Một hớp uống một miếng ăn cũng là việc có định trước. Cho nên, sư đệ, tất cả đều là do vận mệnh sắp đặt trước.”
“Trong lòng ta mơ đã nhận ra ác ý của Quý Trường Tịch, vì giữ được tính mạng của chúng ta, ta bèn lén tu hành “Vạn Cổ Duy Ngã Quyết”, cố gắng cầu một đường sinh cơ từ trong kế hoạch của hắn.”
“Công pháp này quả nhiên bá đạo vô cùng, quán triệt tinh tế hai chữ ‘duy ngã’. Sau khi tự mình tu hành, thậm chí còn dần loại bỏ ký ức liên quan tới môn công pháp này trong đầu sư đệ ngươi.”
“Mà sau khi ta thành công biến Quý chưởng môn thành một phần của ta, cuối cùng ta cũng hiểu.”
“Đây mới là quy túc của chúng ta, đây mới là vận mệnh thuộc về ta.”
“Trên thế giới hỗn loạn này có quá nhiều người râu ria.”
“Vì vậy chỉ còn một mình ta là đủ rồi.”
“Cái gọi là vạn chúng một lòng.”
Trên dưới Đại Đạo tông, khuôn mặt của toàn bộ bóng dáng đều biến thành hình dáng của Triệu sư tỷ vào lúc nói ra câu nói này.
“Sư đệ, ngươi vẫn còn yêu ta chứ?”
“Cùng sư tỷ hòa thành một thể, từ đây không còn chia xa.”
Bọn họ tràn đầy thâm tình nhìn Lý Phàm, cùng nhau nói.
Lý Phàm không trả lời mà nghiêm túc đối mặt.
Một luồng quang hoa trong đen nhánh mang theo năm màu rực rỡ hiện lên trên đỉnh đầu hắn.
Cuối cùng biến thành hình dáng một thanh phi đao.
Mà khí thế trên người Lý Phàm cũng đồng thời đột đột bộc phát ra.
Từ người phàm một đường trèo lên.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan...
Mãi đến Hóa Thần đỉnh phong mới miễn cưỡng dừng lại.
Thì ra Lý Phàm đã sớm phá bỏ cấm chế phong tỏa trên người.
Là dựa vào chuyện cá nước song tu với Triệu sư tỷ vừa rồi.
“Ta còn cho rằng sư đệ ngươi tưởng niệm ta rất lâu, lúc này mới không kịp chờ đợi muốn cùng ta song tu chứ.”
“Không nghĩ tới lại là có mục đích khác, rắp tâm bất lương.”
Tuy lời nói thì nói như vậy nhưng dường như Triệu sư tỷ đã sớm phát hiện động tác nhỏ của Lý Phàm, trong giọng nói không có may mảy kinh ngạc.
“Sao thế? Sư đệ ngươi cho rằng khôi phục cảnh giới là có thể đánh với ta một trận ư?”
Nàng nổi lên hứng thú đánh giá Lý Phàm: “Là người nào cho ngươi dũng khí đó?”
“‘Diệt Hồn Đao’ của “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công” này à?”
Đối mặt với lời chế giễu của Triệu sư tỷ, Lý Phàm không trực tiếp trả lời.
Mà là vẻ mặt nghiêm túc, ‘Diệt Hồn Đao’ năm màu đen nhánh không ngừng lấp lóe, vận sức chờ phát động.
‘Diệt Hồn Đao’ này chính là sát chiêu chung cực của “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công”, tuy tên bình thường vô kỳ nhưng thực ra là lấy thần hồn của bản thân hiến tế mới có thể dùng ra thủ đoạn liều mạng.
“Muôn người như một, con đường này đi đến cuối cùng có thể nghịch thiên địa chi lý nhỉ?”
“Sư tỷ ngươi quả nhiên kỳ tài ngút trời. Đáng tiếc...”
“Đạo của ngươi không phải đạo của ta.”
“Năm đó ta từng nói nguyện cùng sư tỷ kết thành đạo lữ suốt kiếp, cùng đi đến trường sinh, tiêu dao tự tại.”
“Lời ấy là lời nói thật lòng thật dạ, đến bây giờ chưa thay đổi.”
Trong mắt Lý Phàm tràn ngập hồi tưởng, cảm thán.
Trong chớp mắt khi Triệu sư tỷ có phần ngây người!
Một luồng quang mang hừng hực vô cùng bỗng hiện lên từ trong cơ thể hắn.
Chiếu sáng cả bầu trời Đại Đạo tông.
Thậm chí ngay cả ngàn vạn thân thể của Triệu sư tỷ lúc này cũng không nhịn được hơi nhắm mắt lại.
“Nhưng con đường trường sinh mà sư tỷ nói, lại trả giá bằng chính ta…”
“Ta lại không muốn!”
“Từ nay về sau, ta cũng sẽ không để sư tỷ cô đơn như vậy!”
Tiếng cười của Lý Phàm vang vọng đất trời.
“Những năm gần đây, sư tỷ lĩnh ngộ được ‘Vạn chúng một lòng’. Sư đệ ta đây tuy ngu dốt, nhưng cũng không nhàn rỗi.”
“Ta có một chiêu, mời sư tỷ chỉ giáo!”
Trong vô vàn ánh sáng chói mắt, tiếng quát của Lý Phàm như tiếng chuông vang vọng truyền đến.
“Thiên!”
“Địa!”
“Đồng!”
“Thọ!”
Thân mình Lý Phàm hoàn toàn bị vùi lấp trong ánh sáng rực rỡ.
Mà lúc này, sắc mặt Triệu sư tỷ lần đầu tiên hơi thay đổi.
Không còn là dáng vẻ chẳng hề để ý, mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay, mà là kiểu vừa tức giận vừa buồn cười: “Khó trách những năm này sư đệ đều tiến bộ chậm chạp, thì ra là đổ công sức để nghĩ cách khắc chế được ta?”