Sử dụng Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, luyện hóa ý nghĩ “Tìm Triệu sư tỷ nương tựa” thỉnh thoảng hiện ra thành chất dinh dưỡng cho Nghịch Luyện Đạo Tâm.
Qua ba ngày ba đêm, Lý Phàm mới tiêu trừ hết ảnh hưởng mà hành trình ‘Nhất Tâm tiên tông’ mang lại.
Ít nhất ở mặt ngoài là như thế.
Triệt để thoát ly, Lý Phàm lại phân tích sắp xếp lại thu hoạch lần này.
Không thể nghi ngờ, trải nghiệm của hắn ở Đại Đạo tông là một tay Triệu sư tỷ hư cấu nên.
Thậm chí từ đầu tới cuối, ngay cả tên thật của Triệu sư tỷ là gì, Lý Phàm cũng không biết được.
Mà cố tình khi ở trong ảo cảnh, cũng không hề có cảm giác gì bất thường.
Nhưng trong giả có thật, trong thật có giả.
Ít nhất, những tu sĩ Đại Đạo tông trong ảo cảnh như Quý Trường Tịch, Mạc Chi Nhiễm thật sự đã từng tồn tại.
Những công pháp “Thiên Địa Giao Chinh Phú”, “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công”, cũng chưa hẳn là giả.
Chỉ tiếc là giống như khi trở về từ Vẫn Tiên cảnh, chi tiết trong đó đều là không thể nhớ rõ.
Còn có đủ loại biến cố trời đất mà hắn trải qua dưới thân phận ‘sư đệ’.
“Thì ra Tiên Phàm Chướng là do một vị thiên tôn nào đó viết ra, không phải là do thiên địa tự sinh ra.”
Lý Phàm lại nghĩ đến Ân thượng nhân ở đảo Ân Ân.
“Chẳng lẽ, vị này vì phát hiện tung tích vị thiên tôn lánh đời đó nên sau cùng bị diệt khẩu?”
Liên tưởng đến hành vi tự sát khó hiểu của mấy đời Ân thượng nhân trước, Lý Phàm không khỏi nghĩ như vậy.
Sức mạnh của cảnh giới Trường Sinh, cho dù chỉ là ngụy trường sinh bị nhốt trong góc Huyền Hoàng giới, cũng không phải thứ mà tu sĩ tầm thường có thể phỏng đoán.
Giống như việc trong quá trình tiếp dẫn thì Triệu sư tỷ đã tạo ra ảo cảnh rất chân thật như “Mô phỏng yêu đương.”
Đối với nàng, rốt cuộc có giá trị gì?
Lý Phàm tin tưởng với thực lực của nàng, cho dù không dựa vào ảo cảnh mê hoặc, cũng có thể tùy tiện chiếm đoạt, dung hợp tu sĩ khác.
Nhưng nàng cố tình không làm như vậy.
Nhất định cùng Lý Phàm chơi một trò chơi kéo dài tận mấy trăm năm.
Chẳng lẽ là do nàng đang nhàm chán tận cùng?
Tuy không loại trừ khả năng này, nhưng Lý Phàm tình nguyện tin tưởng là trong đó có cất giấu điều gì đó bí ẩn hơn.
“Con kiến” nhìn trộm Trường Sinh Tiên Tôn, tự cho là mình nấp rất kỹ, có thể không bị phát hiện.
Trên thực tế, có lẽ tất cả đều không thể tránh khỏi tầm mắt của bọn họ. Từ khi có ánh mắt dừng trên người bọn họ, bọn họ đã phát hiện ra rồi.
Giống như câu nhắc nhở cuối cùng của Triệu sư tỷ, càng giống cảnh cáo hơn.
Lý Phàm như thế, Ân thượng nhân nỗ lực tìm ra bí mật Tiên Phàm Chướng cũng như vậy.
Trong lòng nảy sinh ra một ý nghĩ, khởi động Sát Cơ Vô Tướng, ánh mắt Lý Phàm dừng một thoáng trên đảo Ân Ân.
Tỉ mỉ quan sát một lúc, Ân thượng nhân vẫn như ngày thường, đang thí nghiệm trên người phàm.
“Qua nhiều năm như vậy, sát thương của Tiên Phàm Chướng hình như không hề yếu bớt xíu nào. Chỉ là năng lực truyền nhiễm so với phiên bản lúc đầu thì yếu đi không ít…” Nhìn thấy nhóm người phàm thí nghiệm không ngừng kêu rên thống khổ, Lý Phàm lại hồi tưởng lại cảnh tượng bên trong ảo cảnh của Triệu sư tỷ, so sánh hai bên, âm thầm suy nghĩ.
Ân thượng nhân cực kỳ tập trung, vẻ mặt chăm chú. Âm thanh khóc thét thảm thiết của nhóm người phàm không hề mảy may ảnh hưởng đến hắn. Giống như thứ trôi đi trước mắt không phải sinh mệnh mà chỉ thuần túy là vật phẩm mà thôi.
Lý Phàm nhìn một hồi, không cảm thấy thú vị.
“Xem ra cần một khoảng thời gian nữa hắn mới thật sự nghiên cứu ra gì đó.” Nghĩ như vậy, liền thu lại ánh mắt.
Suy nghĩ một lần nữa trở lại trong công tác xây dựng Tùng Vân tiên thành.
Bây giờ đã qua hơn phân nửa thời hạn nửa năm.
Các kết cấu trụ cột của tiên thành đã cơ bản được hoàn thành, tiếp theo là xây dựng rất nhiều công trình quan trọng như “Tượng Truyền Pháp thiên tôn”, “pháp trận truyền tống siêu cự”.
Về vấn đề này, có tu sĩ từ tổng bộ Vạn Tiên Minh phái tới hỗ trợ, nên thật ra cũng không cần quá lo lắng.
Chỉ là do kỳ hạn công trình kéo dài, khó tránh khỏi bắt đầu tình trạng thiếu vật tư.
Dù sao thì lượng vật tư mà Lý Phàm nhận được, chỉ đủ trong tình huống không một sai lầm mà xây dựng nên một tòa thành phù không.
Còn nhờ vào sự phối hợp của Hà Chính Hạo và Cao Viễn nên mới không lộ ra ngay tại trận.
Mà Chu Khắc Bảo cản trở trong bóng tối, kiên nhẫn cũng cực kỳ tốt.
Đến nay thời gian đã trôi qua lâu như vậy, vẫn không chủ động liên hệ thăm dò tình hình nơi này.
“Có lẽ không thể hoàn toàn gửi gắm hy vọng vào việc chờ đối phương chủ động đưa đến cửa, mình phải nghĩ ra cách giải quyết việc này.”
“Vật tư bình thường có chỗ Tiêu Tu Viễn, có thể dùng độ cống hiến để mua.”
“Còn những vật tư chiến lược thì phương pháp bình thường không thể lấy được. Tuy nhiên…”
Lý Phàm mỉm cười, khống chế “Tổng chỉ huy trùng kiến Tùng Vân tiên thành” hiện tại, Chu Thanh Ngang.
Công việc trùng kiến thì mỗi tu sĩ mỗi việc. Nói là tổng chỉ huy, thật ra cũng chẳng hề bận rộn.
Trong lúc bốn bề vắng lặng, “Chu Thanh Ngang” yên lặng rời khỏi thành Tùng Vân.
Vì đề phòng có người theo dõi, còn núp trong biển sâu ba ngày ba đêm.
Đến khi xác định hoàn toàn an toàn, mới liên hệ bên Ngũ Lão hội.