“Lý đạo hữu ra một nước cờ cao, chúng ta thua cũng không oan ức.”
“Nhưng việc này ngay từ đầu là ý của Đàm Đài Xán. Chúng ta nhất thời bị mụ mị đầu óc...” Chu Khắc Bảo cảm thấy nhục nhã hổ thẹn nói.
Lý Phàm mỉm cười, không nói gì.
“Vậy bây giờ ngươi tìm ta là có ý gì?”
“Không đến mức bảo ta ra tay mua những vật tư mà các ngươi đã cắt xén đó chứ.” Vẻ mặt Lý Phàm không thay đổi, hắn chậm rãi uống một tách trà, nhìn Chu Khắc Bảo. “Tuy ta khá giàu có, nhưng độ cống hiến trên người cũng không phải gió lớn thổi tới. Những vật tư này ngoài dùng để xây dựng tiên thành ra dường như cũng không có tác dụng gì khác.”
Chu Khắc Bảo vội vàng lắc đầu: “Sao bọn ta có thể không biết điều như thế được.”
Hắn dè dặt nhìn Lý Phàm, khom người lấy lòng nói: “Thật ra, ta đến gặp đạo hữu, là muốn dĩ hòa vi quý...”
Lý Phàm đặt mạnh tách trà xuống, phát ra một tiếng vang lớn, làm cho Chu Khắc Bảo sợ hãi đến mức không nói nên lời, đứng thẳng dậy.
Sắc mặt Lý Phàm lạnh lùng, trong mắt hiện lên sát ý: “Dĩ hòa vi quý, hình trước đây các ngươi không có suy nghĩ như vậy.”
“Cắt xén nhiều vật tư như vậy, lại còn dưới tiền đề ta lập giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh. Là muốn ép Lý Phàm ta vào chỗ chết.”
Chu Khắc Bảo liên tục xua tay, run rẩy giải thích: “Tuyệt đối không có suy nghĩ này! Tuyệt đối không có suy nghĩ này! Từ đầu đến cuối, chúng ta cùng lắm chỉ là cầu tiền tài...”
Lý Phàm chẳng nói đúng sai, lạnh nhạt nói: “Chuyện đã đến bước này, ta cũng không tính toán với các ngươi nữa…”
Chu Khắc Bảo nghe được lời này, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Lý Phàm nói: “Có điều, sau khi Tùng Vân tiên thành chính thức khánh thành, phải báo cáo với bên trên, không được sót bất cứ điều gì.”
“Dẫu sao có thể hoàn thành việc xây dựng tiên thành mà không lãng phí chút vật tư nào, chẳng phải chứng minh Lý Phàm ta rất có năng lực sao?”
“Phải nói cho thiên hạ ai ai cũng đều biết mới được. Nếu tất cả các thành chủ trong thiên hạ đều giống ta, thì chẳng phải Vạn Tiên Minh sẽ thôn tính được Ngũ Lão hội trong tầm tay sao?”
“Chu đạo hữu, ngươi thấy thế nào?” Lý Phàm nói khoác mà không biết ngượng.
“Ha ha, đạo hữu nói đùa rồi.” Chu Khắc Bảo lau mồ hôi lạnh trên trán, đã hiểu ra sự uy hiếp trong lời nói của Lý Phàm.
“Đạo hữu có yêu cầu gì cứ nói. Chúng ta nhất định sẽ đáp ứng, hy vọng không làm lớn chuyện.”
Chu Khắc Bảo vỗ ngực đảm bảo.
“Đừng xem ta muốn gì, phải xem ngươi có gì.” Lý Phàm tiến lên, vỗ vỗ bả vai Chu Khắc Bảo.
“Độ cống hiến? Ta còn thiếu thứ này sao?”
Trên mặt Lý Phàm lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Lý Phàm ta thuật thôi diễn nổi tiếng trong thiên hạ, dùng tiền kiếm tiền là chuyện rất dễ dàng. Cái gọi là độ cống hiến, trong mắt ta, chỉ là một dãy số mà thôi.”
Chu Khắc Bảo nghe vậy, thân thể khẽ chấn động.
Hơn nữa, sau khi Tùng Vân tiên thành xây dựng hoàn tất, phần thưởng tương ứng của bên trên chắc chắn cũng sẽ không ít. Đến lúc đó, bản thân ta là đại quan, quyền hạn cấp bậc cũng sẽ tăng vọt.”
“Ta vừa có độ cống hiến, vừa có quyền hạn. Trên đời này, có bao nhiêu thứ mà ta không giành được?”
“Các ngươi phải lấy gì để lay động được ta đây?”
Ánh mắt Lý Phàm sáng rực, nhìn chằm chằm Chu Khắc Bảo.
Chu Khắc Bảo bị ánh mắt của Lý Phàm ép sát, cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý. Đầu óc hắn trong nháy mắt bỗng hỗn loạn, nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời thích hợp.
“Ngươi nghĩ cho kỹ, rồi tới gặp ta. Ta còn bận việc, thứ lỗi không thể tiếp đãi!” Lý Phàm lạnh lùng nói, ra lệnh đuổi khách.
Nét mặt Chu Khắc Bảo đầy vẻ lo lắng, lui xuống.
Ý của Lý Phàm rất rõ ràng.
Việc bọn họ gây cản trở từ bên trong có thể không nhắc đến nữa.
Nhưng phải bồi thường thích đáng.
“Yêu cầu không có yêu cầu gì là khó giải quyết nhất.” Chu Khắc Bảo khẽ thở dài.
Hắn nhìn lại căn phòng nơi Lý Phàm ở đó.
Từ khi hắn rời đi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã có bảy tám tu sĩ mang theo vẻ mặt cẩn trọng, ra vào nhiều lần.
“Đã tạo được thanh thế, không thể ép trở thành kẻ thù.”
“Nếu đã như vậy, chi bằng nhân cơ hội này biến kẻ thù thành bạn. Theo ta thấy, người này không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi. Chỉ cần có đủ quân bài, mình không lo không thể lay động đến hắn.”
Suy nghĩ của Chu Khắc Bảo thay đổi nhanh chóng, lập tức đưa ra quyết định.
Thế là hắn vội vàng quay lại bàn bạc với đồng bọn.
Năm ngày sau, Chu Khắc Bảo lại xuất hiện trước mặt Lý Phàm, tràn đầy tự tin.
“Đạo hữu, mời xem vật này.”
Hắn chỉ vào không trung, chỉ thấy hình ảnh thu nhỏ của một thành trì treo lơ lửng giữa trời xuất hiện trong không trung.
“Đây là ý gì?” Lý Phàm nhìn một lát, không nhìn ra được ý gì trong đó.
Hắn rất bình tĩnh, lên tiếng hỏi.
Nhìn thấy Lý Phàm như vậy, trong lòng Chu Khắc Bảo càng thêm tự tin, lộ ra nụ cười thần bí.
“Nó giống như tiên thành treo lơ lửng giữa trời Vạn Tiên Minh, thậm chí còn hơn cả động phủ...”
“Không biết đạo hữu có thấy hứng thú không?”
Chu Khắc Bảo chậm rãi khẽ hỏi.
“Sao?” Lý Phàm nheo mắt, quay đầu lại cẩn thận nhìn cảnh quan thu nhỏ trên bầu trời.
Những suy nghĩ xoay chuyển không ngừng trong đầu, hắn không khỏi giật mình.