Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 843 - Chương 843. Huyền Võng Lại Giáng Thế

Chương 843. Huyền Võng lại giáng thế Chương 843. Huyền Võng lại giáng thế

Hắn vỗ đầu một cái, lại bức ra thêm vài giọt máu dung nhập vào trong màn máu.

Hình thành vài hàng văn tự méo mó, hòa làm một thể với màn máu.

“Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội chiến đấu khắp Đông Bắc Thiên Linh...”

“Có lục quang như tơ, chợt từ trên trời rơi xuống...”

“Người trúng đều mất tiên lực, rơi xuống đầy đất.”

...

Mắt thấy những văn tự kia chậm rãi thành hình, sắp hòa làm một với màn máu.

Đột nhiên, một tia lục tuyến hiện lên từ văn tự xiêu vẹo bằng máu.

“Không hay!”

Sắc mặt Tư Mã Trường Không đột nhiên trắng bệch.

Chưa đợi hắn nói dứt lời, lục tuyến cũng đã biến thành lục quang mãnh liệt.

Sau khi quấy nhiễu khiến hình ảnh ghi lại trong màn máu hoàn toàn biến đối, thì bất chợt co lại, ngưng tụ thành một đốm sáng.

Nháy mắt yên tĩnh lại.

Đốm sáng màu lục chợt bùng nổ.

“Hoàn...”

Ngay khoảnh khắc lục tuyến xuất hiện, không đợi Tư Mã Trường Không lên tiếng cảnh báo, Lý Phàm đã vận chuyển Tử Tiêu Thần Lôi tới cực hạn.

Đồng thời sau lưng còn bật ra hai cái cái cánh bằng xương, thuật ‘Bằng Phi’ cũng được thêm lên trên người.

Dùng tốc độ nhanh nhất kể từ khi bước vào luân hồi Tu Tiên giới tới nay bỏ chạy về phía xa.

Nhưng rõ ràng Lý Phàm không nghĩ tới, lần này Huyền Võng lại phản ứng kịch liệt như vậy.

So với lúc tuôn ra khỏi Diễn Võ đường trong đảo Vạn Tiên lúc trước còn táo bạo hơn gấp mấy lần.

Đốm sáng màu lục nổ tung, trong nháy mắt ánh sáng quét ngang xung quanh.

Chớp mắt thấy lục quang sắp chạm tới cơ thể của mình, tuy trong lòng có chút không cam lòng, nhưng Lý Phàm vẫn gọi Hoàn Chân ra.

Nhưng rất nhanh, hắn đã nuốt lại chữ Chân xuống.

Vì hắn phát hiện, độ bổ sung năng lượng ‘Hoàn Chân’ dùng để hộ thể lại không hề biến hóa chút nào.

“Hử? Hóa ra là sợ bóng sợ gió à?”

Lập tức Lý Phàm dừng lại bước chân bỏ chạy, đứng thẳng trong không trung.

Chờ chốc lát, vẫn không có chuyện khác thường gì ảy ra, xung quanh vẫn êm đềm.

Lý Phàm trầm ngâm chốc lát, vẫn quyết định quay đầu nhìn lại.

Ở bên trong Thủy Tinh cung, mọi thứ đều như lúc ban đầu.

Chỉ là im lặng tới đáng sợ.

Tư Mã Trường Không vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt kinh hãi đọng lại trên mặt, cơ thể không nhúc nhích.

“Tư Mã huynh?”

Lý Phàm ở phía xa hét lên một câu.

Không trả lời.

Sau một lúc lâu, Lý Phàm cẩn thận tiến về phía trước: “Tư Mã huynh?”

Tuy vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở ‘sống’ trên người đối phương, nhưng không biết vì sao, Tư Mã Trường Không vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Hơn nữa...

Luồng sinh cơ ấy cũng giống như bị ngưng đọng lại.

Lý Phàm cảm giác có chút không ổn, chậm rãi lùi về phía sau.

“Phụt!”

Đúng lúc này, toàn thân Tư Mã Trường Không đột nhiên nổ tung từ bên trong.

Thứ bắn ra xung quanh không phải là máu thịt đỏ tươi, mà là một bãi chất lỏng sền sệt màu lục.

Bắn tung tóe đầy đất Thủy Tinh cung.

Lý Phàm khó khăn tránh thoát chất lỏng màu lục tập kích.

Chẳng qua là nhìn Tư Mã Trường Không không còn hài cốt, gương mặt giật giật.

Sau khi Tư Mã Trường Không chết, dịch nhờn màu lục đầy đất lại giống như vẫn có ý thức của chính mình.

Giống như đống bọ lúc nhúc, chậm rãi bò ra xung quanh.

Ngay cả mặt đất cứng rắn của Thủy Tinh cung cũng bị loại chất nhầy màu lục kia ăn mòn, phát ra từng tiếng “xì xì xì”.

Thấy cảnh tượng có chút kinh hãi này, Lý Phàm không khỏi âm thầm hít một hơi khí lạnh.

“Huyền Võng thật là bá đạo!”

“Vậy mà có thể lấy thứ ghi chép nó làm vật dẫn, tru sát mục tiêu.”

“Đợi một chút...” Đột nhiên ý thức được điều gì, Lý Phàm biến sắc.

Móc ra một miếng linh phù đỏ như máu từ trong nhẫn trữ vật, tập trung ý niệm: “Tư Mã đạo hữu, ngươi khỏe không?”

Đợi hồi lâu, lại không nhận được lời đáp lại nào.

“Hỏng rồi, ngay cả phân thân cũng đồng loạt biến mất.” Da mặt Lý Phàm lại giật giật lần nữa.

Năng lực đuổi giết của Huyền Võng này thật sự là mạnh tới đáng sợ.

Vốn Lý Phàm còn nghĩ rằng cùng lắm chỉ một phân thân ở biển Tùng Vân bị hủy thôi, nhưng giờ nhìn lại...

Tư Mã Trường Không đã lành ít dữ nhiều rồi.

Linh phù truyền tin màu máu này chính là được Tư Mã Trường Không thêm vào tinh huyết của bản thân, đặc biệt luyện chế thành.

Chỉ cần trên đời còn một ‘Phân Huyết Hóa Thân’ tồn tại là Lý Phàm có thể dựa vào nó để liên lạc với Tư Mã Trường Không.

Nhưng hiện tại, toàn bộ tin Lý Phàm gửi đều như đã chìm đáy biển.

Kết quả đã rõ ràng rồi.

Giọng nói và nụ cười khi Tư Mã Trường Không nâng lý luận đạo cùng Lý Phàm vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Không nghĩ tới đời người vô thường, nói biến mất là biến mất.

“Tư Mã Trường Không, lên đường bình an! Kiếp sau ta sẽ tìm ngươi uống rượu!”

Trong lòng Lý Phàm cũng không có cảm giác bi thương gì, chỉ khẽ lắc đầu, phát động Ngũ Hành Tịch Diệt kiếm phá hủy Thủy Tinh cung dưới đáy biển, coi như là một ngôi mộ đơn giản cho Tư Mã Trường Không.

“Có thể làm tới mức này...”

“Tính công kích còn lớn gấp mấy lần so với trí nhớ đời thứ nhất của ta.”

“Tuyệt đối không phải là bán thành phẩm.” Sắc mặt Lý Phàm thoáng có chút âm trầm.

Từ năm định neo thứ 9, sau khi toàn bộ tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên của Sách Trận đường, Thiên Cơ đường các châu đều đi tới tổng bộ Vạn Tiên Minh, bọn họ vẫn luôn không có tin tức.

Về sau, Vạn Tiên Minh lại còn ban bố lệnh chiêu hiền tài, cố hết sức lôi kéo anh hào trận đạo thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment