Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 867 - Chương 867. Muốn Đoạt Động Thiên Non

Chương 867. Muốn đoạt động thiên non Chương 867. Muốn đoạt động thiên non

Trong lòng Lý Phàm có chủ kiến, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không quan tâm bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ đắm chìm, quan sát quá trình ra đời của động thiên.

Vốn dĩ Lý Phàm cho rằng con người sinh ra còn phải mười tháng mang thai.

Động thiên ra đời thì nói sao cũng phải khó khăn gấp mấy chục lần mới đúng.

Nhưng hiển nhiên là cố dùng đạo lý của “người” đi suy đoán thiên địa, cuối cùng sẽ xuất hiện sai lầm.

Tốc độ hình thành của Ngũ Hành đại động thiên mới càng vượt xa tưởng tượng của Lý Phàm.

Tần suất phân tử ngang dọc đụng nhau càng ngày càng nhiều.

Dường như từng màn pháo hoa đang nổ tung trước mắt Lý Phàm.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ…

Lý Phàm bắt đầu nhận ra được, năng lượng dao động của năm loại thuộc tính được ra đời trong không gian ở đây.

Nhưng bọn chúng đều tự trói buộc, cũng không tán loạn khắp nơi.

Đôi mắt Lý Phàm không nhìn thấy tình cảnh thực tế về sự ra đời của động thiên.

Chỉ có thể dựa vào biến đổi năng lượng trong ‘thiên địa chi căn’ để cảm nhận gián tiếp.

Theo hình thức ban đầu của Ngũ Hành động thiên sắp hiện thế, trong lòng Lý Phàm cũng không khỏi trở nên hơi kích động.

Nhưng vào lúc này, hắn lại phát hiện đường nét hình thành thân thể mình bắt đầu tan vỡ và hướng ra bên ngoài.

Lý Phàm suy đoán có lẽ là vì “thêu dệt” Ngũ Hành động thiên, dẫn đến thiên địa chi căn tổn thất một phần năng lượng.

Nó mới muốn cố gắng hấp thu tất cả mọi thứ từ bên ngoài để có thể bổ sung bản thân.

Sau đó vật kỳ lạ xâm lấn nơi này là Lý Phàm trở thành mục tiêu xông pha đi đầu.

Là ở trong chỗ này trực tiếp cắn nuốt Ngũ Hành động thiên, thăng cấp đến Nguyên Anh kỳ hay là rời khỏi thiên địa chi căn trước, đợi đến khi Ngũ Hành động thiên hoàn toàn thành hình, sau đó xuất hiện trong hư không của châu Thiên Linh, rồi lại tiến hành cắn nuốt?

Trong lòng Lý Phàm không khỏi hơi do dự.

Nhưng mà rất nhanh, hắn đã hạ quyết tâm.

Tuy ở đây có nguy hiểm bị tan rã, nhưng dù sao đi nữa cũng không có người khác làm phiền.

Gần hư không bên ngoài châu Thiên Linh, thế nhưng vẫn còn tu sĩ Vạn Tiên Minh đang đi tuần.

Cho dù bọn họ lại không tập trung thế nào, chấn động xuất hiện do Kim Đan thăng cấp lên Nguyên Anh kỳ giới cũng nhất định không thể giấu diếm được bọn họ.

Đến lúc đó, cho dù Lý Phàm ăn nói khéo léo, chỉ sợ cũng không thể lừa dối được.

“Có thể thử một lần.”

“Nếu như không cẩn thận thật sự thất bại, cùng lắm thì lần sau lại đến là được.”

Sau đó Lý Phàm không chống cự nữa, tùy ý không gian này hấp thụ đường nét của bản thân.

Giống như cuộn chỉ liên tục bị rút chỉ, thân thể của Lý Phàm cũng thu nhỏ với tốc độ mà bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Có điều hắn lại không hề sợ hãi, ngược lại là nhờ lực lượng hấp thụ này, tiện thể bay đến vị trí Ngũ Hành động thiên mới sinh ra.

“Phía trên” ‘thiên địa chi căn’.

Năm chùm sáng có màu sắc rõ ràng đang hội tụ.

Từ sợi tơ ngang dọc phía dưới, không ngừng có tiết điểm nổ tung, khiến chùm sáng Ngũ Hành càng rõ ràng ổn định hơn.

Ngay trong quá trình này, Lý Phàm chỉ còn lại nửa người, đi tới trước chùm sáng.

Có lẽ là bởi vì ‘thiên địa chi căn’ sợ hãi tổn thương đến Ngũ Hành động thiên mới ra đời.

Sau khi Lý Phàm bay đến gần năm chùm sáng, lực hút đến từ bên ngoài đột nhiên hạ thấp không ít.

Điều này cũng tránh khỏi vận mệnh hắn hoàn toàn tan rã trong khoảng thời gian ngắn.

Tuy lúc này thân thể của Lý Phàm chỉ còn lại một nửa của ban đầu, nhưng hắn vẫn đầy đủ tứ chi. Chỉ là toàn bộ thân thể co lại, trở nên giống như đứa trẻ bảy tám tuổi.

Buồn cười và kỳ lạ.

Cũng may cũng không ảnh hưởng đến hành động cụ thể.

Lý Phàm yên lặng nhìn chăm chú chùm sáng năm màu lúc sáng lúc tối cách đó không xa, không vội vã triển khai bí pháp để cắn nuốt chúng nó mà quan sát cẩn thận.

Thiên địa chi căn chia nhau “bện” năng lượng và pháp tắc cùng loại thuộc tính ở phía dưới đang lóe sáng không ngừng trên năm động thiên kim, mộc, thủy, hỏa và thổ.

Các động thiên mới ra đời không lâu và yếu đuối cũng vì đó mà trở nên càng ngày càng hoàn thiện và bền bỉ.

“Nếu xem như không gian nơi đây là tử cung dựng dục sinh mệnh, vậy thì Ngũ Hành động thiên lúc này lại là thai nhi vừa mới xuất hiện hình thức ban đầu.”

Bây giờ Lý Phàm là tồn tại hình thức đường nét, đối với hơi thở pháp tắc dao động xung quanh, càng nhạy cảm hơn hình dạng người trước đó rất nhiều.

Tận mắt chứng kiến quá trình hình thành động thiên ban đầu, từng sự giác ngộ hiện lên trong lòng hắn.

Ở kiếp trước, lúc “Ngũ Hành đại động thiên” bị di chuyển ra rồi cuối cùng bị chôn vùi bởi vì Ngũ Hành mất cân bằng.

Lý Phàm đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khủng bố trong vòng xoáy đen trắng gần như muốn hủy diệt tất cả.

Bây giờ lại thấy Ngũ Hành mới ra đời, so sánh hai loại, hắn phát hiện thế nhưng lại có vài điểm hơi giống nhau.

“Sinh diệt…”

“Sinh là khởi đầu của diệt, diệt là khởi nguyên của sinh.” Lý Phàm thì thào nói nhỏ, dường như hiểu được gì đó.

“Ta dùng Ngũ Hành tương sinh, nguyên tắc cuồn cuộn không dứt, thúc đẩy phương pháp Mặc Sát, Thiên Sát, sáng tạo ra một thức ‘Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm’.”

“Mà nguyên tắc sinh diệt này…”

Trong chốc lát, suy nghĩ vận chuyển đến cực hạn.

Bình Luận (0)
Comment