Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 903 - Chương 903. Sinh Tử Gặp Tiên Khư

Chương 903. Sinh tử gặp TIên Khư Chương 903. Sinh tử gặp TIên Khư

Nó sắp đâm trúng vị trí của Lý Phàm.

Không có dấu hiệu nào, nhìn qua như thể nó có sinh mệnh riêng, mười phần quỷ dị.

Lý Phàm cau mày, không phá hủy phế tích này, mà chủ động lựa chọn né tránh.

Nhưng, ngay khi tường đổ vách xiêu thoáng qua hắn, Lý Phàm lại dường như phát hiện điều gì, ánh mắt ngưng trọng.

Thân hình vụt qua, chỉ một thoáng hạ xuống phía trên một trụ đá.

Không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, hoa văn khắc trên trụ đá đã không còn rõ ràng nữa.

Thậm chí ngay cả trụ đá cũng đã bị mài mòn gần hết.

Tuy nhiên Lý Phàm có bí thuật ‘Hóa Đạo Thần Nhất’, có thể ghi nhớ tất cả những gì hắn đã trải qua trong đầu.

Bởi đó, cho dù chỉ còn lại tàn khuyết không đầy đủ nhưng những hoa văn của trụ đá vẫn có chút quen thuộc với Lý Phàm.

“Đây là...”

Mắt Lý Phàm lộ ra vẻ kỳ lạ.

So sánh hoa văn trước mắt với những gì đã từng thấy qua trong trí nhớ.

Không sai chút nào!

Lý Phàm lại ngẩng đầu, nhìn đống đổ nát của toà nhà giống như một đại dương bao la trong ‘mê thành thất lạc’ xung quanh, cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Những kiến trúc này, chẳng đều lại đến từ trong sương mù?”

Bên trong mê vực nơi hắn thu được ‘Loạn Tự Quyết’, Lý Phàm đã từng nhìn thấy mười hai tàn tích lớn.

Những hoa văn được điêu khắc trên các tàn tích cũng giống y hệt như ở đây.

Lý Phàm nghĩ tới nguyên do vực Thương Ngô.

Vào một năm tháng ngày nào đó, tất cả núi non châu Thương Ngô đều biến mất, chỉ để lại vực sâu có hình dạng như bàn chân này.

Lý Phàm không khỏi hướng mắt về phía đáy vực sâu.

Bóng tối u ám sâu đến mức không thấy nhìn thấy điểm cuối cùng.

“Vực Thương Ngô liên thông với nơi sâu trong màn sương trắng?”

“Thời thượng cổ, Huyền Hoàng giới không có sương trắng phệ nguyên. Mà bây giờ, sương trắng lại chia cắt toàn bộ thế giới...”

“Đến cùng nó từ đâu mà đến? Những tu sĩ chết thảm trong mê vực sương trắng ta gặp phải có thân phận gì?”

Trong chốc lát, có vô số nghi vấn xuất hiện trong đầu Lý Phàm.

Tuy nhiên, không đợi hắn tới kịp suy nghĩ tỉ mỉ, giữa bầu trời đêm một sao băng xẹt qua, thoáng chốc chiếu sáng bầu trời.

“Đến rồi!”

Lý Phàm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một sợi dây nhỏ bay thẳng về phía

mình.

Đồng thời, có cảm giác nôn nao khó hiểu dâng lên trong lòng.

Như thể gặp phải thiên địch, lại giống như phải đối mặt với tai hoạ đáng sợ.

Trong lòng ưu sầu, đồng thời thân thể không ngừng run rẩy.

Lý Phàm biết, đây là ảnh hưởng từ khí tức TIên Khư còn sót lại của Dược Vương Chân Đỉnh vừa thoát khỏi kiếp nạn.

Cách điểm rơi hơi xa, ánh mắt Lý Phàm không hề rời khỏi sao băng trên bầu trời.

Dược Vương Đỉnh rơi xuống với tốc độ cực nhanh, cùng lắm chỉ mấy hơi thở đã từ trên trời rơi xuống đất, thẳng xuống vực Thương Ngô.

Sau khi tiến sâu vào bên trong vực sâu, tốc độ của nó càng chậm lại, ánh lửa bên ngoài cũng dần tắt.

Mà sinh linh trong vực sâu cảm nhận được khí tức TIên Khư, tất cả đều theo bản năng kinh hoảng tránh né, chủ động nhường cho nó một con đường.

Dược Vương Chân Đỉnh vẫn vững vàng dừng lại ở vị trí giống như kiếp trước.

Sau khi phát ra dao động cầu cứu không rõ với ngoại giới, Dược Vương Đỉnh dần dần biến thành trong suốt, biến mất trong không khí.

Lý Phàm không vội vàng hành động, chỉ đợi khí tức TIên Khư bám vào Dược Vương Chân Đỉnh hoàn toàn mất đi mới ngự Tiểu Dược Vương Đỉnh tiến vào bên trong.

Có kinh nghiệm đã thăm dò của đám người Tiêu Hằng từ kiếp trước, Lý Phàm một đường thông suốt, đi tới cửa phòng khép hờ của Lệnh Hồ Xương trước đó.

Lúc này, Lệnh Hồ Xương đang nằm trên mặt đất, rơi vào trạng thái ngủ say.

“Cũng là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng mà...”

Lý Phàm híp mắt lại, hư ảnh Ngũ Hành động thiên sau lưng thoáng chốc hiện lên.

Sức mạnh của pháp vực động thiên trói buộc Lệnh Hồ Xương giống như gông xiềng.

Sau khi lấy hết toàn bộ vật phẩm trên người hắn, Lý Phàm vận chuyển lực lượng.

Một lát sau, cơ thể Lệnh Hồ Xương hóa thành bột mịn dưới sực lực mạnh mẽ của động thiên, còn không kịp phát ra tiếng hét thảm.

Mà Nguyên Anh trong đan điền của hắn không chịu chút tổn thương chút nào dưới sự khống chế tinh vi của Lý Phàm.

Thân thể bị hủy, Lệnh Hồ Xương trong cơn ngủ mê tỉnh táo lại ngay tức khắc.

Thấy thân thể nho nhỏ màu tím giống đứa trẻ mới sinh của mình, làm sao hắn không biết đã xảy ra chuyện gì được.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Lệnh Hồ Xương nhìn chằm chằm Lý Phàm, nửa căm hận, nửa hoảng sợ hỏi.

Trả lời hắn, chỉ có một tia sét màu tím hiện lên.

“Tử Tiêu tông...”

Trong giọng nói của Lệnh Hồ Xương tràn đầy vẻ khó tin.

Ngay sau đó hắn đã mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.

Sau một hồi lâu, Lý Phàm đã tiếp thu toàn bộ trí nhớ Lệnh Hồ Xương phất tay, tạm thời trấn áp Nguyên Anh của đối phương trong động thiên của mình.

Hắn tiếp tục đi sâu hơn tới nơi sâu nhất trong Dược Vương Chân Đỉnh, đứng bên ngoài ‘Sinh Tử môn’ cẩn thận tự hỏi.

“Sinh Tử môn đóng lại, dù là Hợp Đạo cũng khó có thể công phá.”

“Chỉ có tu hành ‘Tể Thế Trường Sinh Kinh’ – chân truyền của Dược Vương tông và hiển hóa ra ‘Trường Sinh Thanh Lực’ mới có thể nghịch chuyển Sinh Tử Môn, tiến vào bên trong.”

“‘Tể Thế Trường Sinh Kinh’, công pháp Hợp Đạo.”

Nếu như tu sĩ tầm thường đột nhiên có được công pháp Hợp Đạo, sợ là sẽ kích động trắng đêm khó ngủ.

Bình Luận (0)
Comment