Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 914 - Chương 914. Nói Dối Lừa Liễu Tam (2)

Chương 914. Nói dối lừa Liễu Tam (2) Chương 914. Nói dối lừa Liễu Tam (2)

“Nếu chỉ là hai người ta với ngươi, ở thế giới hiện tại này, muốn sống tốt một chút, hẳn là không phải việc gì khó.”

“Chỉ là muốn phục hưng Dược Vương tông...”

Lý Phàm khe khẽ thở dài, lắc đầu: “Khó càng thêm khó!”

“Đầu tiên phải giải quyết, chính là vấn đề pháp không thể cùng tu. Nếu không cho dù đánh thức người trong môn tỉnh lại, cũng chỉ tăng thêm giết chóc thôi.”

“Tuy bên trong Vạn Tiên Minh có rất nhiều công pháp, nhưng cần số lượng lớn độ cống hiến để đổi.”

“Thế nế...”

Liễu Tam nghe vậy, như có điều suy nghĩ.

“Trường Sinh đan?”

Hắn mở miệng hỏi.

“Không sai.” Thấy Liễu Tam tự lấy được đáp án, Lý Phàm rất là hài lòng.

“Tu Tiên giới hiện nay, sau khi trải qua mấy lần đại kiếp thiên địa, tuổi thọ của tu sĩ so với chúng ta khi đó, ngắn hơn rất nhiều.”

“Các loại bảo vật kéo dài tuổi thọ đã ít lại càng ít, chỉ sợ kéo dài trăm năm tuổi thọ, cũng có thể dẫn tới tu sĩ điên cuồng tranh đoạt.”

“Nếu như chúng ta có thể lại luyện chế số lượng lớn “Trường Sinh đan” lần nữa, đổi đầy đi công pháp tu hành cho mọi người trong môn, thì cũng có hy vọng.”

Lý Phàm chậm rãi nói.

“Chỉ là nắm lại nghiệp cũ thôi, chỉ cần nhân thủ đầy đủ, cũng không phải việc khó khăn gì.” Liễu Tam vừa nói, vừa lấy ra một bình ngọc từ bên trong nhẫn trữ vật của bản thân.

“Trên người ta, thì có chín viên Trường Sinh đan thượng phẩm lúc trước tông chủ ban thưởng, đều có thể kéo dài khoảng sáu trăm năm tuổi thọ.”

“Thiếu chủ cầm mà đem đi đổi thành linh... Ặc, bây giờ gọi là độ cống hiến”

“Đúng vậy, tuy đổi cái tên, bản chất cũng không thay đổi.” Lý Phàm thuận miệng nói, cũng không từ chối, thoải mái nhận lấy lọ đan dược giá trị liên thành vào tay.

Liễu Tam chỉ là có chút lo lắng: “Theo như lời thiếu chủ, giá trị Trường Sinh đan này không rẻ. Chỉ thỉnh thoảng một hai lần là được, nếu thường xuyên lấy ra đem bán, có thể bị người nhìn chằm chằm vào hay không?”

Lý Phàm gật đầu đồng ý: “Lời Liễu lão ngươi nói là đúng. Chính vì như thế, chúng ta mới không tiện chủ động ra mặt.”

“Lúc trước đã nói với ngươi, ta làm quen với Chu Thanh Ngang đạo hữu. Bối cảnh người này thâm hậu, có thể giao toàn bộ cho hắn đi xử lý. Chỉ cần chia một phần lợi nhuận cho hắn là được.”

Liễu Tam khẽ cau mày, nhưng cũng không nói nhiều.

Lý Phàm thấy thế cũng nói tiếp: “Chẳng qua là kế hoạch tạm thích nghi. Sau này, chúng ta nhất định phải xây dựng lại Dược Vương tông.”

“Chỉ là vẫn còn cần chậm rãi lên kế hoạch.”

Lúc này Liễu Tam mới gật đầu.

“Trước tiên Liễu lão ngươi ở lại bên trong đỉnh, ta trở về một chuyến trước, đổi đan dược thành công pháp. Đánh thức một phần đệ tử tỉnh lại rồi nói tiếp.”

Lý Phàm lên tiếng chào hỏi, rời khỏi Dược Vương đỉnh.

Lý do vừa rồi, chỉ là dùng để ứng phó Liễu Tam. Trường Sinh đan đương nhiên sẽ không dễ dàng tung ra bán.

Lấy độ cống hiến hiện tại trên người Lý Phàm, gom đủ số lượng công pháp cần thiết cho đệ tử luyện Trường Sinh đan là dư dả.

Chẳng qua, sau khi Xích Viêm phần hải, thân phận “Lý Phàm tu sĩ Thiên Cơ tông” này phải vứt bỏ.

Mà các đệ tử Dược Vương tông vẫn có giá trị lợi dụng.

Làm sao để dưới tình huống không để hai người xuất hiện liên lạc, tẩy trắng toàn bộ thân phận đệ tử Dược Vương tông, chỉ còn lại một vấn đề.

Lý Phàm suy nghĩ một lúc, quyết định chọn dùng phương pháp xử lí “chia thành nhóm nhỏ”.

Phân thân Chu Thanh Ngang, tìm được Cao Viễn.

“Chu đạo hữu có gì chỉ giáo?” Cao Viễn có chút ngạc nhiên.

Kể từ khi Chu Thanh Ngang trở thành người phát ngôn của Bí sứ đại nhân, hắn liền mơ hồ trở thành chủ nhân chính trên thực tế của khu vực biển Tùng Vân.

Cho dù là Cao Viễn hay là Hà Chính Hạo, gặp phải chuyện quan trọng, cũng cần có sự cho phép của Chu Thanh Ngang.

Mà hắn không hổ là chính là nhân vật Bí sứ đại nhân coi trọng, chăm chỉ tới mức thấy sợ.

Gần như rất ít khi thấy hắn đi ra ngoài, suốt ngày ở trong trong Bố Chính đường, việc to lớn hay nhỏ bé gì đều tự mình xử lý.

Hôm nay đột nhiên tới cửa bái phỏng, thật sự có chút ngoài dự đoán của Cao Viễn.

Chu Thanh Ngang mỉm cười nói: “Cao đạo hữu đừng lo lắng. Chỉ là có chút chuyện nhỏm muốn nhờ đạo hữu hỗ trợ thôi.”

Sắc mặt Cao Viễn cổ quái, thầm nghĩ chức vụ của ngươi còn cao hươn so với ta, chuyện gì mà cần ta hỗ trợ?

Chu Thanh Ngang phối hợp nói: “Ta có một người bạn, tình cờ phát hiện một bí cảnh ẩn tàng. Bên trong bí cảnh này, có một đám tu sĩ đóng băng ngủ say. Đánh thức bọn họ, sau một hồi hỏi thăm mới viết được. Trước kia vì một chúy nguyên nhân, để tránh né sự đuổi bắt của thập tông Tiên đạo, mới trốn vào bên trong bí cảnh. Nhưng vì ngoài ý muốn mà rơi vào ngủ say...”

Cao Viễn mới đầu nghe hết sức chăm chú, nhưng theo lời nói của Chu Thanh Ngang, sắc mặt càng ngày càng trở nên cổ quái.

Cuối cùng, khi hắn nghe được Chu Thanh Ngang muốn “sắp xếp” nhóm tu sĩ này vào trong Vạn Tiên Minh, thì lập tức biến sắc.

Chẳng qua hắn vẫn là một người khéo léo, không chất vấn tại chỗ, mà lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng: “Có phải thật trùng hợp hay không.”

“Không biết người bạn này của Chu đạo hữu, thân phận là gì? Đáng tin không?”

“Những người này, sẽ không phải là gián điệp phía bên kia phái tới chứ...”

Hắn chỉ chỉ về phía Ngũ Lão hội, thử thăm dò hỏi.

Bình Luận (0)
Comment