Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 932 - Chương 932. Quyết Đấu Chân Thiên Kiêu (2)

Chương 932. Quyết đấu chân thiên kiêu (2) Chương 932. Quyết đấu chân thiên kiêu (2)

Cùng một cấp độ thực lực, đừng nói là đấu với Lý Phàm, e rằng ngay cả người nắm giữ Thần quang bảy màu như Chung Thần Thông cũng chưa chắc nhẹ nhàng thắng trận.

Bây giờ xem ra, trong đấy quả nhiên là có điều chưa biết.

Lý Phàm đi đến Bố Chính đường, Hồng Hi đã sớm đợi ở đấy rồi.

Hắn gõ nhẹ mặt bàn, trong nháy mắt, trời đất đã đổi cảnh sắc.

Từ Tùng Vân tiên thành, di chuyển đến đỉnh núi Vân Hải.

Trong lòng Lý Phàm trước tiên là giật mình. Nhưng nhìn Hồng Hi có vẻ là không có ác ý, thế là lựa chọn tạm thời quan sát.

“Lần so tài này sắp bắt đầu rồi. Không có thuyết minh, có thể lĩnh hội được bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào lĩnh hội của bản thân ngươi.”

Nói xong, hắn phất tay một cái, biển mây phía xa cuồn cuộn, xuất hiện một con dấu hình vuông lớn.

Hình vẽ được khắc trên con dấu, dường như có vài điểm tương đồng với cảnh sắc biển Tùng Vân.

Lúc này, con dấu bắn một luồng ánh sáng lên trời, chiếu rọi cả màn trời.

Giây sau, hai bóng người đột nhiên hiện ra.

Không những mô phỏng hoàn toàn hình ảnh thực tế, thậm chí khí tức cùng bức bách trên người bọn họ, đều giống với hiện thực.

Trên người dường như đột nhiên bị một ngọn núi to đè xuống, Lý Phàm gần như cảm thấy muốn khom lưng, ngạt thở.

Pháp lực động thiên trong cơ thể từ từ chuyển động, không phải dốc hết sức lực, chỉ là từ từ giảm bớt sự nặng nề.

Lý Phàm chăm chú nhìn hai bóng người đứng sừng sững trên biển mây.

Một người trong đó, lại giống đến bất ngờ vị Hoá thần chín tuổi xuất hiện trước kia. Ngay cả y phục vũ khí cũng hoàn toàn giống nhau.

Nhưng tuổi tác lại càng nhỏ hơn, dáng dấp chỉ có năm sáu tuổi.

“Mời chỉ giáo!” Giọng nói cất lên, càng là giọng trẻ con non nớt, trông đến mười phần đáng yêu.

Lúc hắn bắt đầu động thủ, lại khiến Lý Phàm đột nhiên biến sắc.

Chỉ trông thấy hắn hướng đến khoảng không phía trước nắm một cái, trong phút chốc trời đất rơi xuống hàng nghìn vạn mũi bạc.

Nhuộm trời đất thành vương quốc màu bạc, đồng thời dường như cũng làm xung quanh hắn biến thành một vương quốc do chính hắn không chế.

Trong cảm nhận của Lý Phàm, khu vực trước mặt giống như đã biến thành một thế giới độc lập khác.

“Chỉ sợ hiệu quả thần thông trói trùng của ta ở trong đấy cũng bị giảm xuống rất nhiều.”

Trong nháy mắt một ý nghĩ tuôn ra trong lòng Lý Phàm.

Võ của Vạn Tiên Minh ra tay bất phàm, thanh thế rất lớn.

Đại diện của Ngũ Lão hội cũng không phải kẻ vớ vẩn.

Không phải thiếu niên áo xanh từng gặp lúc trước mà là một tu sĩ trung niên có khuôn mặt lạnh lùng, người thon gầy mang sát khí mênh mông.

Giờ phút này vô số tia sáng bạc rơi vào bên cạnh hắn không ngừng, nhưng đều bị khí tức màu xám trắng lưu chuyển tiêu diệt.

“Băng!”

Tu sĩ gầy lạnh lùng hô lên.

Còn chưa dứt lời, Lý Phàm thấy không gian xung quanh tu sĩ thon gầy kia như bị đóng băng lại.

Giống như có hàn khí vô tận, lấy tu sĩ làm điểm khởi đầu, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.

Giống như thời gian đều bị đóng băng lại, vào lúc một luồng hào quang màu bạc đi vào xung quanh tu sĩ thon gầy, lại ngưng kết lại giữa không trung.

Sau đó phạm vi đóng băng mở rộng, càng có nhiều tia sáng bạc bị giam cầm lại.

Bây giờ Lý Phàm mới nhìn rõ, ngân xà không ngừng uốn lượn giữa bầu trời, bản thể của hắn lại là một thanh vũ khí khác biệt.

Đao thương kiếm kích, búa rìu xiên móc!

Thấy chiêu thức của mình bị phá giải, sắc mặt Võ không quá tức giận.

Hắn còn bật cười, vui vẻ phất tay, sau đó nhẹ nhàng vung tay về phía vị trí của tu sĩ gầy kia.

Đồng thời hắn cũng ngừng cười, sắc mặt nghiêm túc.

“Ầm!”

Như thể có một điện quang vô hình không ngừng xuyên qua khu vực đóng băng, chỗ nứt tràn lan về phía tu sĩ cao gầy.

Khi sắp tấn công vào thân thể hắn thì khí tức xám trắng kia lưu chuyển, ngăn cản điện quang vô hình lại.

Bên trong màu xám đột nhiên có màu đen hiện lên, sau đó chậm rãi tiêu tan biến mất, trở về màu xám trắng.

Ngón tay Võ liên tục chỉ ra, từng sát chiêu lại kéo đến.

Mà tu sĩ thon gầy vẫn giữ sắc mặt không thay đổi, miệng nói: “Gió!”

Mặt đất như dậy sóng, Lý Phàm thấy những điện quang vô hình vốn đã xuyên qua khu vực đóng băng kia bị cơn gió lớn thổi bay, công kích ngược lại về phía Võ.

Lông mày Võ dựng lên, triệu hồi ra ngân mang hộ thân.

Tiếng vang rầm rầm không dứt, chỉ một thoáng đã dừng lại bên cạnh người Võ.

“Đây đúng là…” Cho dù tầm nhìn như lọt vào sương mù, Lý Phàm vẫn cảm nhận được sự bùng nổ trong trận chiến của hai bên.

Hắn không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào, tập trung tinh thần lại, ngưng thần cảm ngộ, ghi chép mỗi một sợi khí tức dao động truyền đến từ giữa sân.

Hồng Hi tiên quân bên cạnh cũng như vậy. Nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn người Lý Phàm, lộ ra vẻ suy nghĩ.

Đúng lúc Lý Phàm đang chìm đắm vào cảnh tượng quyết đấu của thiên kiêu trong Huyền Hoàng giới, không thể tự thoát ra được.

Chủ đề liên quan đến hội giao lưu thân thiện ở thế giới bên ngoài dần lắng lại.

Cuộc sống trở lại quỹ đạo, càng có nhiều tu sĩ lựa chọn bế quan, tăng cường cảm ngộ của bản thân.

Đúng lúc này, Chu Thanh Ngang xử lý chính vụ của biển Tùng Vân hàng ngày lại nhận được một phần báo cáo khá thú vị.

Đến tử Triệu Trường Ly, trấn thủ đảo Lưu Ly.

Bình Luận (0)
Comment