Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 939 - Chương 939. Một Ít Thế Sự Đổi

Chương 939. Một ít thế sự đổi Chương 939. Một ít thế sự đổi

“Là nàng? Quả nhiên cũng đã nhận ra được nguy hiểm của lão phụ thân rồi à?” Ánh mắt Lý Phàm chớp động.

Chỉ thấy một thiếu nữ ngồi trong một căn phòng của Bố Chính đường, đang tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Đúng là nữ nhi của Hà Chính Hạo, Hà Hân Hân.

Mà Hà Chính Hạo vốn có phần lười nhác, công việc cũng không bận rộn là bao lúc này lại thoạt nhìn vô cùng bận rộn.

“Hà đại nhân, chuyện này ngươi nhất định phải giúp đảo bọn ta một tay!”

“Đại nhân, thu hoạch của quả Thái An trên đảo Thái An năm nay không được tốt. Có thể châm chước một xíu không?”

...

Một đống người chen chúc sau lưng Hà Chính Hạo, đi theo hắn vào trong phòng.

Hà Hân Hân quan sát Hà Chính Hạo một phen trước, sau khi xác nhận đối phương đúng là phụ thân của mình, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.

Sau đó lại nhìn dáng vẻ bận rộn bị mọi người vây vào giữa của đối phương, trên mặt lại hiện ra một tia kinh ngạc.

Nói cho cùng tuổi còn nhỏ, giấu không được tâm sự.

Hà Chính Hạo nhìn hết biểu cảm trên mặt nữ nhi vào trong mắt, trong lòng không khỏi có mấy phần đắc ý.

“Khụ khụ...”

Hắn trầm mặt, khiển trách: “Đều đã nói với các ngươi rồi, hiện tại ta có chuyện quan trọng trên người! Như này đi, ngày mai các ngươi lại đến, chắc chắn sẽ xử lý thỏa đáng cho các ngươi!”

Đám tu sĩ bên cạnh Hà Chính Hạo liếc nhìn nhau, sôi nổi gật đầu đáp ứng.

Lập tức giải tán, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lý Phàm nhìn mà tự dưng cảm thấy buồn cười, đám người này rõ ràng đều là do Hà Chính Hạo mời đến, phối hợp với mình diễn kịch.

Chính là vì thể hiện ra uy phong của mình trước mặt nữ nhi.

“Tâm tư nhỏ này...”

Lý Phàm tiếp tục quan sát.

Lần đầu gặp nữ nhi, Hà Chính Hạo dường như có hơi căng thẳng. Nhìn chằm chằm Hà Hân Hân rất lâu lại tự lẩm bẩm: “Giống, thật giống...”

Mà Hà Hân Hân cũng rụt rè nhìn Hà Chính Hạo, sau khi giao thoa với ánh mắt của hắn lại cuống quít né tránh.

Trầm mặc rất lâu.

Cuối cùng vẫn là Hà Hân Hân lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng hô lên: “Phụ... thân...”

Hà Chính Hạo nhất thời hốc mắt mơ hồ đầy nước mắt.

Song rất nhanh hắn kiềm chế lại, vội vàng đến sát, nắm tay nhỏ của Hà Hân Hân.

“Haiz.”

“Để ta nhìn kỹ nào...”

Hà Chính Hạo như trong mộng.

“Làm sao cũng không nghĩ tới, ta thế mà còn có một nữ nhi...”

Mắt Hà Hân Hân cũng đỏ lên, khẽ khóc sụt sùi.

Cha con thất lạc nhiều năm gặp nhau, tự nhiên là cảnh tượng cảm thiên động địa.

Hồi lâu sau, cảm xúc của cả hai mới hoà hoãn trở lại.

Hà Hân Hân nói: “Vốn dĩ mấy năm trước ta đã muốn đến tìm cha ngươi, nhưng mà mẫu thân đột nhiên xuất hiện, cố ý ngăn cản ta.”

“Nói cái gì cũng không chịu thả ta ra. Thế là phải hoãn lại.”

Hà Hân Hân bĩu môi, dáng vẻ tức giận vô cùng.

Hà Chính Hạo nghe vậy, vẻ mặt có phần cô đơn.

“Là ta có lỗi với các ngươi, mẹ ngươi không cho ngươi tới gặp ta cũng là chuyện đương nhiên, ngươi không nên trách nàng.”

Nói xong, Hà Chính Hạo hơi ngây ra: “Vậy sao bây giờ mẹ ngươi lại bỗng nhiên để ngươi tới đây?”

“Có phải nàng đã tha thứ cho ta, hồi tâm chuyển ý rồi không?”

Hà Chính Hạo mừng rỡ.

Mặt Hà Hân Hân hơi đỏ lên, kéo y phục Hà Chính Hạo, khẽ lắc đầu.

“Không phải đâu, cha. Mẹ không biết, là ta trúc cơ thành công, lén gạt nàng chạy đi.”

Hà Hân Hân thè lưỡi, dáng vẻ ngượng ngùng.

Thân thể Hà Chính Hạo thoáng cứng đờ, biểu cảm trên mặt hơi xấu hổ.

Hà Hân Hân thấy thế thì lập tức dời đi đề tài.

“Cha ngươi không biết đâu, lần này ta mạo hiểm bị mắng tới đây là vì có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nhắc nhở ngươi.”

Hà Hân Hân nghiêm mặt nói.

“Chuyện quan trọng gì?” Hà Chính Hạo tuy không để bụng nhưng nhìn dáng vẻ trịnh trọng của nữ nhi vẫn lắng tai nghe.

Hà Hân Hân thấp giọng nói: “Lúc ta đột phá dự cảm được cha ngươi có nguy hiểm đến tính mạng.”

“Lúc này mới ngàn dặm xa xôi chạy tới.”

“Ta phát hiện, nguy hiểm nằm ngay ở biển Tùng Vân này. Cha ngươi trở về với ta đi, chỉ cần rời nơi này trở về châu Thiên Vũ thì ngươi sẽ không sao hết.”

“Nguy hiểm?” Hà Chính Hạo hơi sửng sốt.

Sau đó hắn không cho là đúng, cười nói: “Hân Hân ngươi lo lắng quá rồi! Hiện tại vi phụ thay mặt quản lý chính vụ biển Tùng Vân, cả ngày ở trong Bố Chính đường không hề ra ngoài du lịch. Lại có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ.”

“Là thật!” Thấy lão phụ thân của mình không tin, Hà Hân Hân tức dậm chân.

Nàng kề sát tới, nhỏ giọng nói: “Cha ngươi không biết, kỳ vật trúc cơ của ta là vật bầu bạn từ thuở nhỏ tên là ‘la bàn Đạo Văn’. Tu hành công pháp lượng thân định chế ‘Đạo Võng Thiên La’ mẫu thân cầu tới vì ta...”

Sau khi nghe xong lời giải thích của nữ nhi, Hà Chính Hạo khẽ tặc lưỡi.

Vốn cho rằng mình đi theo sau lưng Bí sứ đại nhân lăn lộn phong sinh thủy khởi, kiếm đủ độ cống hiến đã miễn cưỡng được tính là một nửa nhân vật rồi.

Không ngờ so sánh với Hoành gia, những gia tộc tu tiên nội tình cực kỳ thâm hậu ở châu Thiên Vũ vẫn kém hơn rất nhiều.

Ít nhất việc tu hành công pháp lượng thân định chế cho bản thân thì hoàn toàn không phải việc hiện giờ hắn có thể làm được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Chính Hạo không nhịn được có chút cay đắng.

“Thật sự có nguy hiểm đến tính mạng đó, cha ngươi vẫn nên theo ta đi thôi.” Hà Hân Hân thôi diễn lại lần nữa ở ngay trước mặt Hà Chính Hạo, cuối cùng tính ra vẫn là cùng một kết quả làm người ta sợ hãi. Nàng không nhịn được lại khuyên tiếp.

Bình Luận (0)
Comment