Ảnh hưởng của Loạn Tự Quyết mang đến cũng biến mất.
Một bóng người chật vật rơi từ trên không trung xuống, chính là Ân thượng nhân.
Giờ phút này thân thể hắn hiện ra trạng thái mờ nhạt, sắc mặt khó tin, ngơ ngẩn nhìn Lý Phàm.
Hắn muốn nói gì đó, há to miệng nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ân thượng nhân cúi đầu nhìn bản thân, dường như hiểu ra gì đó, không phí công thử nữa.
Cơ thể hắn càng lúc càng mờ nhạt, nhưng vẻ mặt hắn không hề có sự khiếp sợ khi sắp chết.
Mà chính là thoải mái và giải thoát.
Sau một lát, Ân thượng nhân hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Lý Phàm không có tâm trạng chúc mừng bản thân khi tránh khỏi một kiếp nạn.
Bị cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong lòng thúc đẩy, hắn chịu đựng vết thương, phát động bí thuật Chích Thủ Già Thiên, vận chuyển độn thuật đến cực hạn, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sau khi Lý Phàm rời đi không bao lâu.
Hình như có một thần niệm vô cùng to lớn hạ xuống.
Cảnh tượng dưới đáy biển gần đó tua nhanh như thời không đảo ngược vậy, quay ngược dòng, không ngừng chiếu lại.
Nhưng khi bóng người của Lý Phàm sắp hiện ra thì một vết nứt trống rỗng xuất hiện.
Sau đó có hai, ba, vô số vết nứt liên tục hiện ra.
Cảnh tượng lập tức bị đứt đoạn.
Hình ảnh đảo lộn như tấm gương vỡ, rồi khôi phục lại bình thường.
Thần niệm dừng lại rất lâu, như đang suy nghĩ gì đó.
Sau đó yên lặng đảo qua vùng biển Tùng Vân, cuối cùng không tìm ra chỗ nào dị thường.
Sau đó mọi thứ trở nên yên ắng.
Lúc này Lý Phàm còn chưa trở lại thành Tùng Vân, đào ra một khoáng thạch dưới đáy biển. Giả vờ vui mừng hứng khởi cất vào trong nhẫn trữ vật.
Lại ở đây giả vờ giả vịt đào rất lâu, chờ đến khi cảm giác nguy hiểm trong lòng lắng xuống hoàn toàn thì mới dừng giả vờ lại.
Vừa nãy, ngay vào lúc hắn vội vàng trở về thành Tùng Vân.
Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có từ trước đến nay bỗng nhiên ập đến, tim hắn nhảy lên mãnh liệt, như thể một giây sau sẽ tan biến.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, đầu tiên là dùng Chích Thủ Già Thiên ngụy trang, sau đó phát động Kỳ Huyền Chân Linh Biến, lập tức biến thành dáng vẻ của một tu sĩ khác.
Giả vờ như vừa đào được khoáng thạch ở dưới đáy biển.
Quả nhiên, dự cảm của hắn rất chính xác. Sau một lát, hắn có cảm giác như bị ai đó theo dõi.
Cố nén xúc động trong lòng, làm như không phát hiện ra gì cả.
Tuy vô cùng mạo hiểm nhưng cuối cùng vẫn thoát khỏi sự điều tra của đối phương.
“Loạn Tự Quyết, Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, cơn mưa quỷ dị mai phục ta. Còn có luồng thần niệm vô cùng to lớn này…”
Trên đường Lý Phàm trở về thành Tùng Vân vẫn đang suy nghĩ những người liên quan đến chuyện này.
“Nếu như không phải ta vô tình thi triển Loạn Tự Quyết thì gần như không thể thoát khỏi cơn mưa kỳ dị này. Chỉ còn một đường chết. Nhưng không ngờ, Loạn Tự Quyết lại có thể thật sự tiêu diệt được cơn mưa quỷ dị này.”
Theo suy nghĩ của Lý Phàm, Ân thượng nhân và vô số thi thể do nước mưa mang đến kia cũng cực kỳ quỷ dị giống Huyền Hoàng giới.
Không thể nói đến đạo lý, nằm ngoài quy tắc.
Nhưng như vậy, nghe nói không thể thay đổi được, sự quỷ dị cũng sẽ không biến mất, vậy mà Loạn Tự Quyết lại giải quyết được hết.
Điều này nói lên cái gì?
Lý Phàm không ngừng nghĩ đến quá trình cơn mưa mai phục hắn biến mất.
“Loạn, loạn…”
“Không phải giải quyết được mà càng giống như là… Loạn càng thêm loạn, tiêu diệt lẫn nhau?”
Trong lòng Lý Phàm hơi động, trong chốc lát nghĩ ra phỏng đoán to gan.
“Chẳng lẽ nguồn gốc của quỷ dị trên thế gian là đến từ chữ ‘Loạn’ này?”
Vừa nghĩ vậy thì không thể kiềm chế được, đồng thời trong lòng cũng sợ hãi và khó hiểu.
“Lúc đầu ta thấy chữ loạn này trên tảng đá trong sương mù, sức mạnh giống như đã biến mất không còn gì trong năm tháng dài trôi qua.”
“Nhưng không thể nghi ngờ, nó là kẻ cầm đầu phá hủy thế giới sương mù kia.”
“Nếu như nắm giữ được sức mạnh hoàn chỉnh, Loạn Tự Quyết ban đầu.”
Lý Phàm nheo mắt lại.
“Với lại, dường như có cường giả ở Huyền Hoàng giới rất quan tâm đến Loạn Tự Quyết này. Sau khi cảm nhận được khí tức của nó sẽ hạ xuống xem xét.”
“Xem ra sau này không phải bất đắc dĩ, gặp thời khắc sinh trư thì nên cố gắng ít dùng thì tốt hơn.”
Lý Phàm thầm suy nghĩ rồi nói.
Dù sao Ngũ Hành động thiên cũng trở thành Nguyên Anh, lực ngũ hành sinh sôi không ngừng, năng lực khôi phục mạnh đến đáng sợ.
Đợi khi Lý Phàm trở lại thành Tùng Vân, vết thương của hắn đã khỏi, hoàn toàn không nhìn ra điều bất thường nào.
Mà ‘Vạn Thế Lược Ảnh’ xuất hiện trong đầu cũng đều nhờ vào việc phát động Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú mà bị hấp thu, diệt trừ.
Điều khiến Lý Phàm cảm thấy kỳ lạ là, theo lý mà nói, hấp thụ nhiều tạp niệm như vậy, dựa theo kinh nghiệm trước đó thì hắn sẽ phải tẩm bổ lực lượng thần hồn mới đúng.
Nhưng từ nãy đến bây giờ, Lý Phàm lại không cảm thấy lực lượng thần hồn của mình tăng cường chút nào.
“Chẳng lẽ dùng để chữa trị thần hồn vô hình nội thương bên trong rồi sao?”
Lý Phàm hơi nghi ngờ, cẩn thận kiểm tra xem.
Tốc độ vận chuyển của Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú bây giờ đã dần trở lại như bình thường, nhưng Lý Phàm nhạy cảm phát hiện được, luyện tâm chú này hình như có một số khác biệt.