“Lần so tài này chỉ tới đây thôi! Ta cao hơn ngươi hai đại cảnh giới nhưng đánh có qua có lại với ngươi, cũng là thua rồi.” Lý Phàm thở dài một hơi, lắc đầu nói.
“Dù sao thiên chi kiêu tử cũng là thiên chi kiêu tử, Trúc Cơ đấu Nguyên Anh...”
“Vượt xa không phải những người phàm như bọn ta có khả năng với tới.” Trông Lý Phàm có vẻ hơi nản lòng thoái chí.
Sóc Phong thở dài một hơi, một lần nữa khuất phục kiếm gỗ thấy thế, không nhịn được an ủi: “Đạo hữu không cần để ý. Sở dĩ ta có thể làm được đến mức ấy, phần lớn cũng đều là công lao của kiếm gỗ này.”
Dường như vì tính cách mà Lý Phàm biểu hiện ra ngoài cực hợp với sở thích của Sóc Phong, hoặc là bởi vì nguyên nhân hắn vốn không sợ hãi.
Sau khi Sóc Phong do dự một lát, không phải không đắc ý nói: “Không giấu gì đạo hữu, kiếm này...”
“Cũng là Thiên chi kỳ!”
“Sự thất bại của đạo hữu, không phải tội của chiến đâu!”
Sóc Phong dịu dàng vuốt ve thân kiếm gỗ, trên mặt hiện lên một tia mê luyến.
Lý Phàm nghe vậy, ánh mắt không khỏi nheo lại.
Giả vờ như dáng vẻ cực kỳ khiếp sợ, gắt gao nhìn chằm chằm kiếm gỗ xấu xí trong tay Sóc Phong: “Thiên chi kỳ?”
“Đạo hữu không nói giỡn chứ? Thiên chi kỳ ám hợp thiên đạo, mờ mịt vô tung, không hiện thế gian. Cái duy nhất được mọi người biết chỉ có Diễn Pháp Giác trong truyền thuyết kia.”
“Chuôi kiếm rách này vậy mà cũng có thể là Thiên chi kỳ?” Lý Phàm cố ý nói như thế.
Sóc Phong khẽ cười một tiếng: “Ta lấy nó trúc cơ, làm sao có thể tính sai được. Thiên chi kỳ này tên là ‘kiếm’.”
Vừa nói, Sóc Phong vừa nhẹ nhàng múa kiếm gỗ ra một luồng kiếm hoa.
“Kiếm?”
Trong lòng Lý Phàm chấn động.
“Lẽ nào vật này chính là hội tụ, hóa thân của pháp tắc kiếm trong Huyền Hoàng giới?” Hắn không nhịn được hỏi.
Sóc Phong gật đầu, kiếm gỗ chỉ một cây đại thụ cành lá xum xuê cách đó không xa.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Phàm, cái cây kia nháy mắt đã xảy ra biến hóa huyền diệu nào đó. Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, phiến lá rơi xuống khỏi cành cây bay theo gió.
Lúc cọ qua một gốc cây khác, vậy mà giống như một thanh kiếm vô cùng sắc bén, xẹt qua ở không trung.
Cái cây bị cắt làm đôi tại chỗ.
Lại một trận gió to thổi, lá cây bay tán loạn. Cái cây được kiếm gỗ điểm hóa giống như một kiếm khách tuyệt thế đang không ngừng xuất kiếm.
Một cái cây bên cạnh nó theo đó ầm ầm ngã xuống.
Cảnh tượng kỳ dị này khiến Lý Phàm xem đến sửng sốt.
“Có lẽ lời nói của đạo hữu không sai!” Hắn ra vẻ bởi vì khiếp sợ mà trở nên hơi lắp bắp, chậm rãi nói.
Sóc Phong mỉm cười: “Đó là đương nhiên. Vật này là ta mạo hiểm cửu tử nhất sinh lấy được từ trong di tích Thiên Kiếm tông ngày xưa.”
Sóc Phong nhìn kiếm gỗ trong tay, nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đạo hữu tuyệt đối không thể tưởng tượng rung động lúc ấy trong lòng ta. Mộ kiếm của Thiên Kiếm tông chôn trên trăm vạn thanh kiếm. Nhưng tất cả những thanh cổ kiếm này không có chút quy luật, cắm lộn xộn trên mặt đất, tất cả đều cùng một phương hướng, hơi gấp khúc.”
“Giống như yết kiến đế vương trong kiếm.”
“Mà ở trung tâm nhất của trăm vạn mộ kiếm, ta tìm thấy được nó.”
Trên mặt Sóc Phong hiện lên một tia ngạo khí: “Khi đó, ta chỉ biết ta không để ý mẫu thân phản đối, cố ý sửa chữa lại là lựa chọn vô cùng chính xác.”
“Nếu không, làm sao có thể có cuộc gặp gỡ này?”
“Thiên Kiếm tông, mộ kiếm...” Lý Phàm nhìn chằm chằm vật ‘kiếm’ Thiên chi kỳ, trong đầu thoáng chốc lóe lên vô số suy nghĩ. Nhưng mà cuối cùng từ bỏ suy nghĩ lập tức phát động thần thông trói trùng, lấy vật này làm của riêng.
“Thiên chi kỳ à...” Trong mắt Lý Phàm tràn đầy hâm mộ.
Bỗng nhiên lại có chút kỳ quái hỏi: “Chuyện cơ mật như thế, đạo hữu tùy tiện nói cho người qua đường như ta biết này? Không sợ ta truyền ra ngoài làm cho mọi người đều biết sao?”
Bàn tay to crủa Sóc Phong vung lên, ngạo nghễ nói: “Tính tình ta từ trước đến nay làm theo ý mình. Ngươi biết rõ thân phận của ta, vừa nãy lúc so tài vẫn không có cố kỵ, toàn lực ứng phó. Tốt lắm!”
“Huống hồ, cho dù ngươi nói việc này cho người khác biết thì thế nào? Lấy được thần vật này, nếu không thể khoe khoang với người khác, ngược lại che giấu thì có có khác gì cẩm y dạ hành?”
“Nhưng dù sao người mang dị bảo, khó tránh khỏi sẽ khiến cho khác thèm muốn...” Lý Phàm dừng một chút, dường như vẫn đang khó có thể hiểu được.
“Bọn trộm cắp thèm muốn?” Lúc này Sóc Phong chợt cười ha ha, khí phách hiển lộ không có gì khác.
Chỉ thấy trên người hắn hiện ra một khôi giáp kim quang lấp lóe, tản mát ra uy áp rất mạnh, thậm chí làm cho Lý Phàm cũng không khỏi hơi lùi ra phía sau một khoảng cách.
“Tuy Thiên chi kỳ của ta cực kỳ hiếm thấy nhưng đối với tu sĩ trên Hợp Đạo đã là vô dụng.”
“Dưới Hợp Đạo lại có người nào có thể làm tổn thương ta? Hơn nữa, cho dù là cường giả Hợp Đạo, cũng không nhất định có thể phá phòng ngự của khôi giáp này.”
Sóc Phong chỉ vào khôi giáp trên người mình, vẻ mặt có chút phức tạp nói.
Lý Phàm chỉ có thể im lặng.
“Đây là sự tự tin của tiên nhị đại cấp cao của Vạn Tiên Minh sao...”
“Nhưng mà cũng tốt, nếu ngươi không tự tin như vậy, ta tưởng còn phải tốn chút thời gian lấy được tin tức liên quan đến Thiên chi kỳ này từ trong miệng ngươi...”