Người hưởng ứng trong thiên hạ ít ỏi không có mấy, hình như qua thời gian một năm, mới có một tu sĩ Hợp Đạo tới cửa khiêu chiến. Cuối cùng còn thất bại.
Lúc này rất nhiều tu sĩ mới tỉnh ngộ, cả Huyền Hoàng giới tổng cộng chỉ có nhiêu đó tu sĩ Hợp Đạo. Có thể thành công Hợp Đạo, ai mà không phải lòng dạ cực cao. Nếu không phải tình huống đặc thù, ai có thể dễ dàng từ bỏ mục tiêu cuối cùng chứng được Trường Sinh.
Huống hồ, thực tế tuy chiến lực của Phi Tuyết tiên tôn ở trong tu sĩ Hợp Đạo chỉ có thể xem như lớp giữa nhưng nàng lại cực am hiểu luyện khí. Một thân pháp bảo hộ thể, muốn đánh bại nàng nói dễ hơn làm. Không nắm chắc, tùy tiện tiến đến khiêu chiến chỉ là tự rước lấy nhục thôi.
Cho nên, chính là bởi vì những nhân tố chồng chất này, lúc này mới khiến luận võ chọn rể của Phi Tuyết tiên tôn rơi vào hoàn cảnh cực kỳ quạnh quẽ.
Đang lúc mọi người cho rằng việc này cuối cùng sẽ dầu dần bị người ta quên lãng, qua loa xong việc.
Một chuyện lại làm kinh hãi ánh mắt mọi người đã xảy ra.
Phi Tuyết tiên tôn đột nhiên mang thai! Hơn nữa trừ bản thân nàng ra, không ai biết phụ thân của đứa nhỏ là ai!
Nàng cũng tránh không nói tới việc này, tuyên bố chuyện luận võ chọn rể chính thức hủy bỏ.
Từ nay về sau, một lòng một dạ bồi dưỡng đứa nhỏ trong bụng của nàng, cũng chính là Sóc Phong.
Không thể nghi ngờ, có thể khiến Phỉ Tuyết tiên tôn mang thai trong lặng yên không một tiếng động, nhất định là tu sĩ Hợp Đạo cảnh mạnh đến đáng sợ. Điểm này có lẽ không sai được.
Mặc kệ hắn xuất phát từ nguyên nhân gì, lựa chọn giấu diếm thân phận bản thân. Cái này không biết.
“Không chỉ có mẫu thân cảnh giới Hợp Đạo, còn có phụ thân ẩn nấp trong chỗ tối, không biểu lộ ra thân phận chân chính của mình.”
“Cũng khó trách Sóc Phong hắn tự tin như thế, thiên hạ tuy lớn, cố gắng hết sức vẫn đi được.”
Lý Phàm đang âm thầm suy nghĩ, Sóc Phong cũng đã chậm rãi tỉnh lại từ trong ngộ đạo trung.
Trên mặt hiện ra vẻ vui mừng nhàn nhạt, sau khi hít sâu một hơi, khuôn mặt lại dầu dần bình tĩnh.
Hai tay nắm kiếm gỗ không chút run rẩy, sau khi theo một khí tức thần bí giáng xuống, khóa chặt trên người hắn.
‘Kiếm’ Thiên chi kỳ hóa thành một đường bạch quang nhu hòa, chậm rãi dung nhập trong thân thể hắn.
Trong phút chốc, trên người Sóc Phong giống như thu hết nhuệ khí.
Từ phong mang lộ ra hết trở nên vô cùng bình thường.
Ngay cả cột khói khí vận màu tím trên đỉnh đầu dưới cái nhìn chăm chú của Lý Phàm, chậm rãi nhạt đi. Cuối cùng biến thành dáng vẻ màu trắng không chút thu hút, nếu không nhìn kỹ, rất dễ dàng xem nhẹ nó.
Sóc Phong nhìn Lý Phàm, vì thế Lý Phàm thu hồi thần thông huyền điểu, chắp tay.
“Chúc mừng đạo hữu, trở lại nguyên trạng, thần công đại thành!”
“Cái gì thần công đại thành, thật sự không xứng. Nhưng mà...” Sóc Phong nho nhã lễ độ làm một thủ thế mời.
“Mong đạo hữu thử kiếm cho ta!”
Lý Phàm đương nhiên hiểu được ý của hắn.
Bấm tay bắn ra, lại là vô số thủy kiếm màu lam bay tới Sóc Phong.
Sóc Phong chắp hai tay sau lưng, không né không tránh.
Khi những thủy kiếm sắp đánh tới trên người hắn, một luồng bạch quang hiện ra.
Thủy kiếm đều phản chiến.
“Thanh kiếm phản chiến này của đạo hữu có thể bắn ngược sức mạnh lớn nhất là ở cảnh giới nào?” Cảm nhận được công kích phản chiến gần như tăng gấp đôi từ đối phương, sắc mặt Lý Phàm hơi thay đổi. Sau khi giơ tay lên phất một cái trấn áp thủy kiếm, hắn nhìn vào Sóc Phong cất tiếng hỏi.
Hình như Sóc Phong cũng đang hồi tưởng lại kiếm gỗ hộ thể cho mình vừa rồi, qua rất lâu mới tỉnh táo trở lại.
“Kiếm phản chiến...” Hắn lắc đầu nói: “Ta thấy thứ này gọi là kiếm ngưng chiến, kiếm bất chiến thì đúng hơn.”
Sóc Phong không giải thích gì nhiều thêm, lại quay đầu nói: “Sức mạnh động thiên Nguyên Anh bình thường có thể phản kích mà không có áp lực gì. Nhưng nếu như là Hóa Thần toàn lực xuất kích thì có chút miễn cưỡng. Còn ở trên Hợp Đạo...”
“Đạo hữu hiện tại chỉ mới ở Trúc Cơ kỳ đã có thể làm đến mức độ kinh thế hãi tục như vậy. Nếu như lên đến Hóa Thần vậy không phải là có khả năng chiến đấu với Hợp Đạo rồi hay sao?” Lý Phàm bày ra bộ dạng vô cùng khiếp sợ.
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Chưa nói đến giữa Hợp Đạo và Hợp Đạo cũng đã có khác biệt rồi, mà thiên địa chi phách lại còn phân chia thành...”
Trong lòng Lý Phàm rung động, hắn đang muốn ngưng thần chăm chú lắng nghe. Lại chỉ nhìn thấy miệng Sóc Phong đóng đóng mở mở, không phát ra âm thanh nào.
Mà Sóc Phong cũng rất nhanh đã ý thức được điểm này, vô cùng dứt khoát im lặng không nói nữa.
Lý Phàm như có suy nghĩ, nhưng cũng rất thức thời không truy hỏi gì thêm.
“Tóm lại, tuy ta có Thiên chi kỳ nhưng muốn chiến thắng được gia mẫu thì vẫn còn một chặng rất dài nữa phải đi.” Sóc Phong cười khổ nói.
“Huống hồ, lấy Thiên chi kỳ trúc cơ tuy mạnh nhưng nó cũng có nhược điểm riêng. Ví dụ như muốn thăng tiến cảnh giới thì khó khăn và chậm chạp hơn những tu sĩ bình thường rất nhiều. Cho dù có đầy đủ tài nguyên hay tăng cường phương pháp mới, kết quả cũng không mấy khác biệt.”
Lý Phàm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, lập tức lên tiếng thỉnh giáo Sóc Phong: “Đây lại là bởi vì nguyên nhân gì?”