Ngũ Hành động thiên đánh cắp từ Huyền Hoàng giới. Tuy dùng tân pháp cường hóa nhét vào bản thân, nhưng giống như dù là thân thể của chính mình nhưng người phàm cũng không thể khống chế hoàn toàn. Sự vận chuyển, diễn hóa của động thiên, phần lớn đều là hành vi tự phát của động thiên, là kết quả của một loại quy luật nào đó tự mình diễn sinh. Tuy có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một biến hóa phát sinh bên trong động thiên, nhưng Lý Phàm trước mắt lại chưa thể hoàn toàn lý giải, càng đừng nhắc tới cải biến, sáng tạo một cách tùy tâm sở dục.
Mà Thú Chủng giới lại khác. Mưa gió sấm chớp, băng tuyết lưu hỏa, pháp tắc thế giới dường như chỉ nằm trong một ý niệm của hắn. Chỉ cần Lý Phàm nguyện ý, Thú Chủng giới có thể trong phút chốc cố định trong cùng một trạng thái, đồng thời sau này vĩnh viễn không phát sinh thay đổi. Đồng thời, Lý Phàm cũng có thể tận tình cải tạo Thú Chủng giới dựa theo ý nguyện bản thân. Nhất niệm nâng dãy núi, nhất niệm san trăm sông cũng chỉ là chuyện tầm thường.
“Dưới tình huống bình thường, tuy sử dụng phương pháp nào đó cướp toàn bộ thiên vận của tiểu thế giới, ban đầu cũng không thể đạt tới cảnh giới tùy tầm sở dục giống ta như vậy. Còn cần năm này tháng nọ để cảm ngộ, cộng minh cùng bản nguyên thế giới. Nhưng Tiểu Hắc đã giúp ta hoàn thành quá trình này. Ta chỉ là kế thừa y bát của nó, kiếm món lời to thôi.”
Lý Phàm nhìn thấy hình ảnh quen thuộc bên trong lông vũ Huyền Điểu ở thể nội, lâp tức hiểu rõ
Lực chú ý trở lại Thú Chủng giới, trải qua hai năm, nơi này có thể nói đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chưa kể đến nồng độ linh khí tăng đến mức chỉ yếu hơn Huyền Hoàng giới một bậc, ngay cả đại địa hoang vu bây giờ cũng đã sinh cơ bừng bừng.
Các loại linh thực thảo dược được gieo trồng tách biệt, chăm chỉ cần mẫn lao động trên linh điền, bất ngờ chính là từng con thú loại. Trên cổ chúng nó không còn nhìn thấy “vòng Ngự Thú” Phương Tái Tể nói lúc trước.
Thần niệm Lý Phàm đảo qua cả thế giới, phát hiện chỉ có trên người mấy con dị thú thực lực mạnh mẽ nhất mới có dấu vết bị không chế.
“Khống chế phía trên ắt có thể khống chế bên dưới, đối phó những thú loại này quả thật không cần lãng phía quá nhiều tâm trí.”
Liễu Tam và Phương Tái Tể hiện tại cũng không ở Thú Chủng giới. Lý Phàm xuyên qua thông đạo không gian, đi vào trong Trường Sinh cốc, mới phát hiện hai người bọn họ đang xúm lại một chỗ, dường như đang thảo luận điều gì.
Cảm nhận được khí tức Lý Phàm xuất hiện, trên mặt hai người lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Tông chủ, ngươi xuất quan rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao ta cảm giác ánh mắt các ngươi khá nghiêm túc?” Trước mặt hai người, Lý Phàm lên tiếng hỏi.
“Chúc mừng tu vi thiếu chủ lại được tinh tiến!” Liễu Tam đánh giá Lý Phàm, lộ ra tia tươi cười.
Phương Tái Tể lại trực tiếp giải thích nguyên nhân tại sao hắn và Liễu Tam lại nghiêm trọng như vậy.
Ước chừng nửa năm trước, có một đám tu sĩ Vạn Tiên Minh điều khiển Phổ Hiền Chân Chu, đi vào bên trong sương trắng. Ban đầu, Liễu Tam còn tưởng rằng mục tiêu bọn họ là Trường Sinh cốc, sốt sắng như lâm đại dịch. Thậm chí còn điều động toàn bộ tu sĩ trong Dược Vương tông, đồng thời chuẩn bị sắn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng rất nhanh, Liễu Tam phát hiện chỉ là một trận sợ bóng sợ gió. Tu sĩ Vạn Tiên Minh căn bản không dừng lại tại lối vào Trường Sinh cốc, mục đích bọn họ dường như hướng về phía sâu hơn trong sương trắng.
Điều này khiến Liễu Tam thở phào nhẹ nhóm, cho rằng nhóm tu sĩ Vạn Tiên Minh có thể chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua.
Tuy nhiên chuyện xảy ra tiếp theo khiến Liễu Tam ý thức được bản thân sai hoàn toàn. Trong nửa năm này, cứ một khoảng thời gian, hơn chục chiến Phổ Hiền Chân Chu chở đầy tu sĩ lái vào bên trong phía sâu sương trắng. Bọn họ giống như đang chấp hành nhiệm vụ nào đó, tản ra tinh thần nghiêm nghị. Ngẫu nhiên cũng có tu sĩ rút lui trở về từ sâu trong sương trắng, dáng vẻ bi thảm.
Tu vi những tu sĩ phổ biến này cũng không tính lá quá cao, nhưng để an toàn nên Liễu Tam cũng không nhìn trộm cặn kẽ, chỉ nhìn từ xa mấy lần.
Tuy nói, mục tiêu những tu sĩ Vạn Tiên Minh này không phải Dược Vương tông, nhưng số lần bọn họ đi ngang qua cũng quá nhiều. Không ai dám cam đoan, dưới cơ duyên xảo hợp, bọn họ có thể phát hiện Trường Sinh cốc hay không. Mà sau khi phát hiện, bọn họ có thể phát sinh xung đột với Dược Vương tông hay không.
Vậy nên trong khoảng thời gian này, Liễu Tam và Phương Tái Tể vẫn luôn căng thẳng đầu óc.
“Đây là hành động bí mật của Vạn Tiên Minh, hay là hành động khua chiêng gõ trống? Tu sĩ bình thường trong Vạn Tiên Minh có biết chuyện này không? Nghe hai người hội báo xong, ánh mắt Lý Phàm chớp động, hỏi.
“Tu sĩ tầm thường ngược lại không biết quá rõ tình hình. Ít nhất hiện tại chúng ta thăm dò được như vậy.” Phương Tái Tể hồi đáp.
Lý Phàm trầm ngâm một lát, nói: “Việc này hơi kỳ hoặc, lấy bất biến ứng vạn biến. Đợi ta ra ngoài tìm hiểu rõ thực hư rồi quyết định.”
Hai người cực kỳ tin tưởng vào năng lực Lý Phàm, lập tức đồng ý.
Sau đó, Liễu Tam lấy ra mười hai bình ngọc, đưa tới: “Đây là đan dược ta luyện chế được trong khoảng thời gian này. Chín bình tổng cộng tám mươi mốt viên Trường Sinh đan, hai bình tổng cộng hai mươi viên Thái Thượng Vô Tình đan. Còn có một viên…”