P/s: Vừa rồi bọn mình có chỉnh sửa thứ tự chương cho đúng và bổ sung chương thiếu, xoá chương trùng nên thứ tự chương có thay đổi, xin các đạo hữu thông cảm.
‘Sở dĩ là như vậy, bởi vì liên quan đến nhân quả của Phệ Tinh Châu, không phải cấp bậc Chí Tôn nào cũng có thể thừa nhận.’
‘Cuối cùng, ngươi biết được vị trí của Phệ Tinh Châu vào mười vạn năm trước trong lòng cảm thấy chấn động. Sau đó, ngươi bị luyện hóa. Bởi vì có Phục Sinh phù, ngươi sống lại, nhưng sau đó ngươi lại bị luyện hóa.’
‘Bởi vì sự chết đi của ngươi, bản mô phỏng cứ như vậy mà kết thúc.’
Mô phỏng kết thúc, trong đầu Vương Bình cũng theo đó xuất hiện nhiều cảm ngộ và hình ảnh, cuối cùng xuất hiện hình ảnh nơi mà ngươi mất mạng.
“Vốn nghĩ trong lần này quá trình mô phỏng sẽ thử luyện hóa Đế viêm trời sinh, tìm kiếm sinh linh khác của Thiên đạo nhưng kết quả vừa không luyện hóa được Đế viêm trời sinh lại vừa không biết được liệu có sinh linh khác của Thiên đạo có còn tồn tại hay không.”
Vương Bình khẽ lắc đầu, cảm thán một tiếng.
“Nhưng, lần này cũng không thể xem như không có thu hoạch gì, biết được Tiểu Hỗn Độn thể và Hỗn Độn Thể đều chỉ có thể tồn tại một cái duy nhất không thể có cái thứ hai cùng tồn tại, cũng đã biết vị trí mười vạn năm trước của Phệ Tinh Châu.”
“Chỉ là muốn lấy được Phệ Tinh Châu từ mười vạn năm trước thì sẽ hơi khó khăn.”
Dừng một chút, Vương Bình nhớ tới thông tin tình báo mình có được, lại cau mày.
Phệ Pháp Châu và Phệ Hồn Châu, đều có thể dễ dàng có được trong hiện thực.
Nhưng Phệ Tinh Châu không giống như vậy. Ở trong thời hiện tại, Phệ Tinh Châu đang ở trong kho tàng của tộc Phượng Hoàng.
Bộ tộc Phượng Hoàng, biết rõ sự trân quý của Phệ Tinh Châu, chỉ buồn cười rằng Phệ Tinh Châu này quá cao ngạo, ai đến cũng không thể khiến nó nhận chủ.
Cho nên, bộ tộc Phượng Hoàng dù có được nó nhưng cũng không có cách nào sử dụng được đành phải phong ấn lại vào bên trong kho tàng.
Mà thời điểm mười vạn năm sau, Vương Bình cũng đã biết được tại sao Phệ Tinh Châu lưu lạc bên ngoài,
Bởi vì con gái của tộc trưởng bộ tộc Phượng Hoàng có một tâm hồn yêu đương, bị một nam tu lừa gạt tình cảm.
Nam tu cũng ngoài ý muốn biết được Phệ Tinh Châu đang ở bộ tộc Phượng Hoàng, vì để tiếp cận huyết mạch của bộ tộc Phượng Hoàng, và cũng vì Phệ Tinh Châu, hắn khiến cho con gái của tộc trưởng bộ tộc Phượng Hoàng trộm Phệ Tinh Châu đưa cho hắn, sau đó hai người cùng nhau bỏ trốn.
Nhưng hắn không nghĩ tới bộ tộc Phượng Hoàng rất nhanh đã phát hiện chuyện này.
Cuối cùng, tộc trưởng của bộ tộc Phượng Hoàng tức giận, hạ lệnh truy sát, đuổi giết hai người.
Kết quả, nam tu này trực tiếp lấy việc chia tay ra làm cớ khiến con gái của tộc trưởng bộ tộc Phượng Hoàng lấy tính mạng uy hiếp, ngăn chặn cường giả của bộ tộc Phượng Hoàng, còn bản thân mang theo Phệ Tinh Châu chạy trốn.
Nhưng, bộ tộc Phượng Hoàng cũng không phải dễ trêu chọc như vậy, mặc dù nam tu này vô cùng giảo hoạt, tu vi cũng vô cùng cao, đã đạt tới cấp bậc của Chuẩn Đế đại viên mãn.
Nhưng, cường giả của bộ tộc Phượng Hoàng vẫn bắt được hắn, đánh hắn đến trọng thương.
Cuối cùng, nam tu này trốn vào Hỏa Ma lĩnh một trong thập đại cấm địa.
Đối với nơi quỷ quái như Hỏa Ma lĩnh này, bộ tộc Phượng Hoàng cũng không muốn đi vào, cho nên lựa chọn từ bỏ đuổi giết.
Đồng thời, bộ tộc Phượng Hoàng cũng cho rằng nam tu này tiến vào Hỏa Ma lĩnh, chắc chắn chỉ có con đường chết mà thôi.
Dù sao, đây chính là nơi mà ngay cả Đại Đế bình thường nếu đi vào cũng có khả năng mất mạng, một Chuẩn Đế bị trọng thương đi vào chắc chẳn là sẽ chết.
Sự thật chứng minh, nam tu này quả thật đã chết.
Chẳng qua, hắn cũng không phải chết ở Hỏa Ma lĩnh, hắn vô cùng may mắn trốn thoát khỏi nơi đó.
Nhưng lại kông may hắn khi trốn thoát khỏi Hỏa Ma lĩnh, thì cũng đã tới cực hạn, chết ngay tại rìa ngoài của Hỏa Ma lĩnh, xác hắn bị ngọn lửa kinh khủng thiêu cháy thành cho.
Cuối cùng, Phệ Tinh Châu bị mọi người đi qua nhặt được, cuối cùng tới tay của Chúc Hỏa Vượng.
“Hỏa Ma lĩnh cũng giống như Quỷ Ma hải đều là một trong thập đại cấm địa mà người xuyên không tiền bối - các chủ Cửu Tinh các Lãnh Nguyệt sáng tạo ra, nằm ở trong bốn tiểu vũ trụ. Ta chờ đến khi bộ tộc Phượng Hoàng rơi vào bẫy của tên nam tu kia, rồi sẽ đến cướp đi Phệ Tinh Châu, có lẽ lúc tên kia trốn vào Hỏa Ma lĩnh chính là thời gian thích hợp để ta ra tay.”
Vương Bình ánh mắt sáng lên, thầm nói.
“Nói cách khác, ta cũng chỉ có thể đến bộ tộc Phượng Hoàng tiến hành giao dịch. Nếu vậy, chỉ sợ cần phải có Thiên Vũ Đại Đế ra mặt. Chỉ có mỗi ta chắc chắn là không được, bộ tộc Phượng Hoàng sẽ không nể mặt ta đâu.”
Bỗng nhiên, Vương Bình lại nhớ tới một việc, vẻ mặt trở lên kì lạ.
Đợi một chút, nữ tử Hoàng Cần chỉ biết yêu đương kia, sẽ không phải là mẫu thân của Hoàng Thanh và Hoàng Âm chứ.
Nếu nói như vậy, thì hơi kinh khủng nha.
Phượng Hoàng và con người lại có thể sinh ra một đôi phượng hoàng tinh huyết.
Đây chẳng lẽ là huyết mạch phản tổ à?
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được việc Hoàng Âm và Hoàng Thanh không thể để bộ tộc Phượng Hoàng bắt được.
Dù sao, hai người bọn họ cũng là con cái của cái tên đã giết chết vài lão tổ Chuẩn Đế của bộ tộc Phượng Hoàng.
Có dòng máu như vậy chảy trong người, bộ tộc Phượng Hoàng không giết chết họ đã là quá nhân từ rồi.
Phượng hoàng tinh huyết tuy rằng trân quý, nhưng xét theo quy tắc, càng là bộ tộc lớn, càng là khó có thể tha thứ.
Vì thế nên Hoàng Âm và Hoàng Thanh mới được Chuẩn Đế độc nhãn uy danh hiển hách thu nhận và nuôi dưỡng.
Đương nhiên, cũng khả năng là sau khi nữ tử Hoàng Cần phát hiện đạo lữ của mình đã chết lại phát hiện bản thân đã có thai, nên đã chạy trốn khỏi bộ tộc Phượng Hoàng.
Nếu không, hai người này ngay cả cơ hội ra đời đều không có.
“Haizz, ta lại bắt đầu tưởng tưởng linh tinh rồi, chỉ hơi xíu thông tin đã phỏng đoán ra nhiều chuyện như vậy.”
Ngay lập tức, Vương Bình lắc đầu, cảm thấy bệnh cũ của mình lại tái phát.
Lúc này, ý thức của Vương Bình trắng xoá, tầm mắt thay đổi, quay về hiện thực.