“Nếu ra tay đường đột, sẽ chỉ bại lộ chân tướng mà ngươi sợ. Đồng thời cũng bại lộ việc ngươi không thể tới Chư Thiên Nhạc Viên trong thời gian ngắn.”
“Vừa hay, Phong Tâm Đại Đế không thể nổ tiền vàng, trái lại có thể thử dùng ngươi để khai đao.”
Nói xong lời này, Vương Bình thu lại tâm trạng, khôi phục vẻ mặt như lúc ban đầu, không nhìn ra được cảm xúc, mà tiếp tục lên đường.
Không lâu sau, Vương Bình đi tới Thái Nguyên Cổ Tinh để lấy Phệ Hồn Châu.
Sau đó, Vương Bình lại tiến tới Ngọc Hằng Cổ Tinh, thu phục Phệ Tinh Châu.
Cuối cùng, Vương Bình vượt qua vũ trụ, đi tới Tứ Huyền tiểu vũ trụ, giáng xuống bộ tộc Phượng Hoàng với ý định lấy Phệ Tinh Châu.
“Trong thời gian ngắn ngủi đạo hữu đã đánh bại một Đại Đế, giết chết một Đại Đế, thật khiến cho người ta thán phục. Nhưng không biết đạo hữu tới bộ tộc Phượng Hoàng của ta là vì chuyện gì. Nếu là làm khách, thì bộ tộc Phượng Hoàng ta sẽ nhiệt liệt chào mừng ngươi, đối đãi với đạo hữu như thượng khách.”
Khi thấy Vương Bình giáng xuống Tiên Sơn - nơi bộ tộc Phượng Hoàng cư ngụ, Phượng Hoàng Đại Đế bị kinh động, hắn quyết định xuất thế, và nhìn Vương Bình với vẻ nghiêm túc.
“Ha ha, đạo hữu, lần này ta tới, là để làm một cuộc giao dịch với ngươi.”
Vương Bình tỏ vẻ ấm áp, mở miệng nói.
“Ồ? Giao dịch gì?”
Ánh mắt của Phượng Hoàng Đại Đế lóe lên, hắn tò mò hỏi.
“Ta muốn Phệ Tinh Châu đang được bộ tộc Phượng Hoàng các ngươi trấn giữ, không biết đạo hữu có thể từ bỏ nó hay không. Nếu đạo hữu nguyện ý giao Phệ Tinh Châu cho ta, ta có thể trả thù lao thỏa mãn đạo hữu.”
Vương Bình cũng không kéo dài, mà nói thẳng ra mục đích của mình.
“Phệ Tinh Châu?”
Phượng Hoàng Đại Đế nhìn chằm chằm vào Vương Bình, hắn rất kinh ngạc, không ngờ Vương Bình lại biết được chuyện Phệ Tinh Châu đang nằm ngay tại bộ tộc Phượng Hoàng của hắn.
“Ha ha, nếu đạo hữu muốn, thì cứ cầm lấy, xem như là bộ tộc Phượng Hoàng của ta dành quà tặng mừng đạo hữu thành đế trước đi.”
Phượng Hoàng Đại Đế khẽ chắp tay, rồi hào phóng nói.
Đối với sức chiến đấu và tiềm lực của Vương Bình, trong lòng Phượng Hoàng Đại Đế biết rõ.
Kiểu nhân vật này tuyệt đối không thể là kẻ địch của nhau được, cần phải cố gắng kết giao với hắn.
Nếu có thể lấy quả Phệ Tinh Châu vô dụng của bọn họ để đổi lấy sự thiện cảm của Vương Bình, thì đó là một chuyện vô cùng có lợi.
“Ha ha, nếu đạo hữu đã rộng lượng như vậy, vậy ta cũng sẽ không khách khí.”
Ánh mắt của Vương Bình để lộ vẻ kỳ lạ, hắn cũng không ngờ Phượng Hoàng Đại Đế lại rộng lượng như vậy.
Chỉ có thể nói, lực lượng và thiên phú hắn thể hiện ra thật sự có hơi quá dọa người một chút, cho dù là vị Đại Đế vô cùng mạnh mẽ như Phượng Hoàng Đại Đế đây cũng phải khách khí với hắn, thậm chí còn có phần muốn nịnh bợ.
Nhưng cái này cũng không phải là điều mất mặt, xem như là chuyện thường tình của con người.
Vì thế, Vương Bình cũng không từ chối, mà tiến hành ý định giao dịch.
Nhắc tới đây, mặc dù trong người Vương Bình có không ít món đồ tốt, nhưng nếu nói có vật nào có thể lấy ra trao đổi với món Đế khí trời sinh - Phệ Tinh Châu này, thì thật sự là không có.
Đến lúc đó, chắc hắn cũng chỉ có thể lấy Thời Không Đế Kinh mà hắn đã lĩnh ngộ ra để tiến hành giao dịch.
Tiếp theo, Vương Bình được Phượng Hoàng Đại Đế nhiệt tình mời ở lại bộ tộc Phượng Hoàng làm khách.
Lần này, Vương Bình tận mắt gặp con gái của Phượng Hoàng Đại Đế - Hoàng Cần, cũng thấy được hai sinh mạng yếu ớt trong bụng nàng.
Đối với Hoàng Cần, Vương Bình cảm thấy rất ghét nàng.
Nhưng đối với Hoàng Thanh cùng Hoàng Âm, thì Vương Bình lại rất có thiện cảm với họ.
Vì vậy nên Vương Bình cũng cũng không tính ra tay với Hoàng Cần.
Dù sao với sức chiến đấu hiện tại của Vương Bình, Hoàng Cần và đạo lữ kia của nàng cũng không thể nào là yêu được.
Dĩ nhiên, hắn hiện đã nổi danh, cường thế đánh bại một Đại Đế, hạ gục một Đại Đế, nên chắc hẳn hai người này sẽ không có đủ dũng khí để nảy sinh lòng tham.
Ví dụ như, bây giờ Hoàng Cần biết rất rõ rằng hắn tới để lấy Phệ Tinh Châu, nhưng phản ứng của nàng lại hoàn toàn khác với trong mô phỏng nhân sinh, không hề hơi oán hận nào, mà còn nhiệt tình mời rượu hắn.
Chỉ có thể nói, sự thay đổi do thực lực mang tới thật sự quá lớn.
Sự thay đổi lớn như vậy, Thiên Vũ Đại Đế có cho hắn cái bục thì cũng không thể làm được.
Bản thân mình mạnh thì mới thật sự là mạnh.
Sau khi Tiên yến kết thúc, Phượng Hoàng Đại Đế lập tức tặng Phệ Tinh Châu cho Vương Bình.
Lần này, Vương Bình nói lời cảm ơn và bày tỏ thái độ hữu nghị với bộ tộc Phượng Hoàng, sau khi khiến Phượng Hoàng Đại Đế nở nụ cười sáng rỡ rồi, hắn rời khỏi bộ tộc Phượng Hoàng và trở lại Thái Nhất Đế Cung.
Sau khi trở lại Thái Nhất Đế Cung, Vương Bình cũng nhìn thấy Thái Nhất Đế tháp, nó khiến hắn cảm thấy rất nhức đầu.
Muốn để Thái Nhất Đế tháp hoàn toàn nhận chủ, hắn phải đi vào Chí Tôn Thiên Lộ.
Nhưng Chí Tôn Thiên Lộ chỉ có tu vi Chí Tôn mới có thể xông vào, hắn cũng không thể vì Thái Nhất Đế tháp mà tự phế tu vi.
Phải biết, sau khu tự phế rồi, giá của mô phỏng trả phí vẫn sẽ không thay đổi.
Mà hiện tại hắn đã trở nên nổi tiếng, gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu giờ phế bỏ tu vi thì quá nguy hiểm.
Mặc dù là hắn có thể làm như vậy trong mô phỏng nhân sinh, nhưng chung quy vẫn khá phiền phức.
“Đạo hữu, xin hãy đi tới đây.”
Lúc này, âm thanh của Thiên Vũ Đại Đế cũng vang lên, khiến Vương Bình hoàn hồn lại.
Sau đó, Vương Bình thu lại tâm trạng, không suy nghĩ về vấn đề Thái Nhất Đế tháp nữa, mà cất bước, đi tới ngọn núi nơi mà Thiên Vũ Đại Đế đang ở.
“Đạo hữu đi tới chỗ Thái Nhất Đế Cung của ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Sau khi Thiên Vũ Đại Đế thấy Vương Bình đến, hắn đưa tay ra hiệu cho Vương Bình ngồi ở ghế đá phía đối diện, rồi hỏi với vẻ mặt đầy nghiêm túc.