Vương Bình cũng chắp tay hành lễ, nói:”Tiểu tử diện kiến tiền bối.”
“Ha ha, Thiên Vũ, yêu nghiệt này có thể có mưu đồ gì với Thái Nhất Đế Cung chúng ta được? Để hắn trực tiếp trở thành cung chủ thực quyền của Thái Nhất Đế Cung cũng được.”
Sau khi ảo ảnh của Thái Nhất Đại Đế xuất hiện, hắn đã dạy dỗ Thiên Vũ Đại Đế.
Thật ra thì ảo ảnh của Thái Nhất Đại Đế vẫn luôn để ý tới sự phát triển của Thái Nhất Đế Cung, cũng biết Thiên Vũ Đại Đế là một hậu bối vô cùng quả quyết và ngang ngược.
Chỉ là, một khi gặp những chuyện liên quan đến Thái Nhất Đế Cung, hắn cũng không dám làm bậy.
Dẫu sao, để cho một nhân vật như vậy gia nhập, có quá nhiều chuyện cần phải lo.
“Lão tổ dạy rất đúng.”
Thiên Vũ Đại Đế không dám phản bác, mà mỉm cười tỏ bày tỏ thái độ.
Đối với Thái Nhất Đại Đế - người sáng lập Thái Nhất Đế Cung này, hắn tỏ ra vô cùng tôn kính.
“Tiểu tử, Thái Nhất Đế tháp và Thái Nhất Đế Cung giao cho ngươi, hy vọng ngươi có thể hoàn thành ước nguyện của lão tổ ta, đưa Thái Nhất Đế Cung phi tiên.”
Ảo ảnh của Thái Nhất Đại Đế lại quay sang nhìn Vương Bình, rồi cảm thán nói.
“Lão tổ yên tâm, tiểu tử nhất định sẽ đưa Thái Nhất Đế Cung tới tiên vực.”
Vương Bình mỉm cười nói ra lời này với vẻ mặt khá ung dung tự tin.
“Ha ha, có câu này của ngươi, lão tổ ta yên tâm rồi.”
Ảo ảnh của Thái Nhất Đại Đế cảm thấy mà hài lòng mà gật đầu một cái.
Kế đến, sau khi hắn dặn dò Vương Bình và Thiên Vũ Đại Đế một số chuyện xong, hắn biến mất.
“Thiên Vũ tiền bối, liên quan tới vị trí của con gái ngươi - Vũ Đạo Y, ta cũng có biết.”
Ngay khi ảo ảnh của Thái Nhất Đại Đế biến mất, Vương Bình cũng nói sang một vấn đề khác.
“Cái gì?”
Nghe vậy, đồng tử của Thiên Vũ Đại Đế co lại một cái, tinh thần của hắn cũng lập tức trở nên căng thẳng.
“Ở trong bụng ma thú dưới đáy biển - Quỷ Ma hải.”
Vương Bình nói ra câu này.
“Đa tạ cung chủ đã báo cho ta biết. Chỗ Quỷ Ma hải đó quá nguy hiểm, ta phải mau chóng đi cứu nàng. Vậy nên, toàn bộ công việc ở Thái Nhất Đế Cung giao lại cho cung chủ xử lý.”
Nghe được câu này, sắc mặt của Thiên Vũ Đại Đế biến đổi không chừng, cuối cùng hắn vẫn chọn tin tưởng Vương Bình.
“Không cần gấp như vậy, tạm thời nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Vương Bình lắc đầu một cái, rồi ngăn cản ý định muốn nhanh chóng đi tới Quỷ Ma hải của Thiên Vũ Đại Đế.
“Vậy thì được.” Thiên Vũ Đại Đế thở phào nhẹ nhõm.
“Nói tới đây, tiền bối, nếu ta trở thành cung chủ, ta có thể điều động được bao nhiêu thần nguyên cực phẩm của Thái Nhất Đế Cung?”
Vương Bình khụ một tiếng, rồi nghiêm túc hỏi dò.
“Thân là cung chủ được lão tổ nhận định, địa vị ở trên ta, chỉ cần ngươi không lấy hết kho tàng, những thứ cần để tu hành, ngươi cứ lấy cũng được.”
Thiên Vũ Đại Đế không hề nghĩ ngợi gì mà nói.
“Này là tiền bối nói đấy.”
Ánh mắt của Vương Bình lập tức mắt sáng lên, hắn tỏ ra rất hưng phấn.
“Chờ một chút, cung chủ, chẳng lẽ là ngươi thật sự có Phệ Nguyên thể, muốn nhân trong thời gian ngắn này phát triển lên tới cấp độ này đi.”
Nhìn thấy phản ứng kì lạ của Vương Bình, trong lòng Thiên Vũ Đại Đế có linh cảm không ổn, nên hắn ngạc nhiên hỏi.
“Điều ta nói đều là sự thật. Chẳng qua là, có lúc nói thật lại chẳng có ai bằng lòng tin tưởng, nên ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Vương Bình than thở một tiếng, rồi giả vờ nói với vẻ bất đắc dĩ.
“.”
Mặt của Thiên Vũ Đại Đế giật giật, hắn không biết nên nói gì cho phải.
Không phải là hắn không muốn tin tưởng, mà là cái này quá sức tưởng tượng.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, hắn đã từ con tôm nhỏ Thánh cảnh phát triển lên sự tồn tại còn hạ được cả Đại Đế, đặt nó ở thời đại nào cũng đều cảm thấy là chuyện hồ biên loạn tạo.
Nhưng thái độ hiện tại của Vương Bình thật sự khiến hắn không biết nói gì.
Nếu là thật, trình độ yêu nghiệt của Vương Bình còn kinh khủng hơn gấp vạn lần trong tưởng tượng của hắn.
Cái gì mà thành tiên, cái gì mà thượng cổ tiên nhân, nếu mà so với Vương Bình thì đều là chó má.
Còn như bọn họ, tu hành trong suốt trăm vạn năm vẫn là Đại Đế, thì lại càng không đúng tí nào, đúng thật là không bằng chó má.
Thành thật mà nói, đúng là đả kích người khác.
Thiên Vũ Đại Đế là Đại Đế, nhưng đạo tâm bền bỉ của hắn cũng bị dao động trước cú đả kích này.
“Nếu ngươi muốn thần nguyên, vậy thì cứ tùy tiện dùng. Chỉ là, tài nguyên trong kho tàng của Thái Nhất Đế cần phân phối cho tu sĩ tu luyện ở nội cung, không thể lấy hết đi. Nhưng ở chỗ ta cũng hơi thần nguyên, ngươi cứ việc cầm lấy dùng cũng được.”
Sau khu Thiên Vũ Đại Đế khôi phục lại tâm trạng, hắn bắt đầu lấy ra từ trong thế giới cơ thể của mình một lượng lớn thần nguyên cực phẩm.
Những thần nguyên cực phẩm này, cùng lắm đạt hơn hai trăm vạn cân.
Nhìn số lượng khổng lồ này, ánh mắt của Vương Bình không khỏi sáng lên.
Mẹ nó, sớm biết Thiên Vũ Đại Đế có tiền như vạy, hắn còn phí nhiều sức để tới Tộc Hồng Vân túm lông dê làm gì, cứ trực tiếp mặt dày bảo với Thiên Vũ Đại Đế rằng hắn muốn tài nguyên là được.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ mã hậu pháo của Vương Bình.
Nếu không đi tới Tộc Hồng Vân để kiếm chuyện, thì Vương Bình sẽ không thể dễ dàng bắt được Phong Tâm Đại Đế, kể cả việc giết chết hắn lẫn Quỷ dị.
Tiếp theo, sau khi Thiên Vũ Đại Đế dặn dò một chút chuyện với Cung chủ Chí Tôn Thái Nhất Đế cung và lão quái vật, lập tức rời khỏi Thái Nhất Đế cung.
Chuyện này khiến cho Cung chủ Chí Tôn Thái Nhất Đế cung mộng bức đầy mặt.
Hay lắm, chớp mắt một cái, vị trí cung chủ này của hắn đã không còn, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Chẳng qua, nếu người kế nhiệm vị trí cung chủ là quái vật Vương Bình, thì hắn cũng không dám oán hận gì.
Nói đúng hơn, ước gì Vương Bình trở thành cung chủ mới.