Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 11 - Chương 11 - Nguyền Rủa Ta Chết, Quả Thực Có Độc!

Chương 11 - Nguyền rủa ta chết, quả thực có độc!
Chương 11 - Nguyền rủa ta chết, quả thực có độc!

“Cảnh giới thứ hai, tên là Hậu Thiên cảnh. Sau khi rèn luyện được nội tạng, có thể ngưng tụ chân khí.”

“Sau Hậu Thiên cảnh, là Tiên Thiên cảnh. Thôn trưởng gia gia đã từng nói qua, Tiên Thiên cảnh mới được coi là bước vào cánh cửa tu hành. Một khi đột phá Tiên Thiên cảnh, có thể rút bỏ đi một thân trọc khí, tẩy tinh phạt tủy, trở lại thân thể Tiên Thiên từ lúc còn ở trong bụng mẹ. Đến lúc đó, không chỉ có thể tích cốc, thực lực cũng phát sinh biến chất, tuổi thọ càng có thể kéo dài đến hai trăm năm.”

“Về phần cảnh giới trên Tiên Thiên cảnh, thôn trưởng gia gia chưa từng nói, ta cũng không biết.”

Xích Phong vò tóc, lần nữa giải thích, nói xong lời cuối cùng, hắn cũng hơi xấu hổ, lại vừa ngóng trông đến trên Tiên Thiên cảnh.

“Như vậy à.”

Đối với câu trả lời của Xích Phong, Vương Bình nhẹ gật đầu, không chút ngạc nhiên.

Xích Phong chỉ là một đứa trẻ, tất cả những gì nghe được đều đến từ thôn trưởng, không thể cái gì cũng rõ ràng.

Mặc dù là thôn trưởng, cũng không nhất định có thể biết tình hình phía trên Tiên Thiên cảnh.

Phải nói, một thôn trưởng biết rõ tình báo tỉ mỉ về ba đại cảnh giới, cũng đã khiến cho Vương Bình rất ngạc nhiên rồi.

Điều này cũng cho thấy rõ ràng rằng thôn trưởng cùng thôn này không hề đơn giản.

“Đại ca, đi, chúng ta ra ngoài nhìn đội săn thú thôi. Ta nói cho ngươi biết, mỗi lần đội săn thú trở về đều là lúc trong thôn náo nhiệt nhất, có thịt ăn không hết đó!”

Lúc này, Xích Phong cũng lôi kéo Vương Bình chạy ra ngoài, yết hầu còn nhấp nhô, nuốt nước miếng, một dáng vẻ thèm ăn.

Đối với việc này, Vương Bình hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã chổng vó, chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng: “Xích Phong, ta có thể tự đi, ngươi lôi kéo ta như vậy, ta rất dễ té ngã.”

Lời này, nói tiếp lại hơi mất mặt, hắn rõ ràng là một người trưởng thành nhưng so ra lại kém một đứa trẻ.

Nhưng, cân nhắc đến việc đây là thế giới có lực lượng siêu phàm, Vương Bình cũng thoải mái lại.

“Xin lỗi.” Nghe thấy Vương Bình nói vậy, Xích Phong hơi ngượng ngùng dừng bước lại, vò đầu bứt tóc, mở miệng nói: “Ta cũng quên mất đại ca ngươi chỉ là một văn nhân, yếu đuối mong manh.”

“……..” Da mặt Vương Bình co giật.

Tuy rằng đây là lời nói vô tư của một đứa trẻ, nhưng chuyện này cũng đủ làm mất mặt.

Hắn quyết định, lần sau phải nghĩ ra biện pháp trở nên mạnh mẽ hơn mới được!

Thân là nam nhân, tuyệt đối không được để người ta nói mình yếu đuối mong manh!

Rất nhanh, Vương Bình đã đi theo Xích Phong đến cổng thôn.

Lúc này cổng thôn náo nhiệt vô cùng.

Toàn bộ người trong thôn đều đến đây, nghênh đón đội săn thú.

Vương Bình phóng tầm mắt nhìn ra xa, ánh mắt lộ ra sự khiếp sợ.

Trong đội săn thú, thân hình mỗi hán tử đều cao hai mét trở lên, người khoác áo thú, bên cạnh bọn họ có một đống con mồi.

Những con mồi này hình thù kì quái, hình thể cũng rất lớn, phổ biến đều có kích cỡ bằng một con voi.

Quan trọng nhất là, những con mồi này dù chết đi, cũng cho hắn một loạicảm giác cực độ nguy hiểm.

Loại cảm giác này, nếu miễn cưỡng miêu tả, thì giống như hắn lẻ loi một mình gặp phải mãnh hổ săn mồi nơi hoang dã, làm lòng người kinh hãi.

“Không hổ là các thúc thúc bá bá của đội săn thú, thu hoạch lần này ghê gớm thật, thế mà săn được loại yêu thú ngũ giai có thể sánh vai với Tiên Thiên cảnh như Hắc Phong báo!”

Xích Phong quét mắt nhìn những tráng hán của đội săn thú cùng với con mồi của họ, mặt mũi tràn đầy sùng bái nói.

Xích Phong vừa nói ra những lời này, Vương Bình không khỏi hơi giật mình.

Đi săn yêu thú ngũ giai có thể sánh bằng Tiên Thiên cảnh?

Tin tức trong lời nói này quá kinh người.

Tuy Vương Bình biết rõ thôn này không đơn giản, nhưng lại không ngờ rằng có thể mạnh đến như vậy, ngay cả yêu thú Tiên Thiên cảnh cũng có thể săn bắn được.

Đồng thời, Vương Bình cũng vô cùng may mắn và nghĩ đến mà sợ.

Nếu như thôn này mạnh như vậy, lại có thể đi săn những yêu thú Tiên Thiên cảnh trong rừng rậm này, có thể tưởng tượng được khu rừng rậm này nguy hiểm đến mức nào.

Nếu như lúc trước hắn lựa chọn sống tạm bên ngoài thôn cả đêm, chờ đợi máy giả lập nhân sinh làm mới số lần mô phỏng, khả năng cao sẽ thảm giống như người xuyên không số 36.

May mắn, hắn lấy dũng khí đưa ra lựa chọn đúng đắn, bằng không thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

“Quả nhiên, mặc dù đã có được loại bàn tay vàng mạnh mẽ như máy giả lập nhân sinh này, cũng không nhất định có thể bảo đảm an toàn sinh mệnh của ta, nguy hiểm đúng là ở khắp mọi nơi.”

Vương Bình cười khổ dưới đáy lòng, lại có nhận thức mới đối với nguy hiểm xuyên không.

“Xích Phong, ngươi rốt cuộc cũng chịu ra ngoài a…Thật có lỗi, là thúc thúc ta không bảo vệ được cha mẹ ngươi.”

Cũng đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng khiêng một thanh kiếm lớn đi tới, sờ lên đầu Xích Phong, nói với vẻ mặt áy náy.

“Không liên quan đến Xích Hồ thúc thúc, là do cha mẹ ta tự lựa chọn cản ở phía sau…Bọn họ là niềm tự hào của thôn. Hơn nữa ta cũng quyết định đặt chân tới đỉnh cao võ đạo, phục sinh cha mẹ.”

Xích Phong nắm chặt tay, mặt mũi tràn đầy kiên định nói.

Xích Hổ âm thầm thở dài trong lòng, mở miệng nói: “Được, vậy ngươi cố gắng luyện võ, ta sẽ nghiêm khắc huấn luyện ngươi.”

Đạt tới đỉnh cao võ đạo, phục sinh cha mẹ cái gì, ngẫm lại đều không có khả năng.

Đương nhiên, Xích Phong thật vất vả kiên cường lên, hắn cũng sẽ không vô tình đánh gãy ảo tưởng của đứa trẻ.

“Ngươi chính là Vương Bình phải không, thôn trưởng đã nói với ta về chuyện của ngươi, cảm ơn ngươi về việc của Xích Phong. Ở trong thôn này, là ta dạy bọn nhỏ luyện võ, nếu như ngươi muốn luyện võ, ngày mai cùng tên nhóc Xích Phong này đến võ đài tìm ta là được rồi.”

Lập tức, Xích Hổ nhìn về phía Vương Bình, nhiệt tình nói.

“Nếu như Xích Hổ đại ca đã nói vậy. Ta đây sẽ không khách khí nữa.”

Nghe vậy, Vương Bình cười nhẹ ôm quyền.

Bình Luận (0)
Comment