Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 1296 - Chương 1296 - Vương Bình Vang Danh Nhạc Viên! Hai Chữ Số Cũng Có Chênh Lệch!

Chương 1296 - Vương Bình vang danh nhạc viên! Hai Chữ Số cũng có chênh lệch!
Chương 1296 - Vương Bình vang danh nhạc viên! Hai Chữ Số cũng có chênh lệch!

Chỉ là hắn cũng có vận may lớn, cơ duyên lớn, từng nhận được một số đạo cụ hồi sinh của chư thiên hoặc bảo vật kỳ dị của quê hương, cho nên đã sống lại.

Sau đó chính là bị vị thế hệ thứ nhất kia giết chết lại cứu sống, bởi vì hắn chủ động hiến tế, bây giờ lại được cứu sống.

“Ta phải đến Chư Thiên Nhạc Viên rồi, muốn đi chung không?”

Vương Bình đưa ra lời mời, không hề ra dáng của Thiên Đế.

“Ta không đi nữa. Đi đến đó là phải vượt tháp, tỉ lệ tử vong quá cao.”

Diệp Thương vội vàng xua tay, làm dáng vẻ sợ hãi.

“Nếu được, ta chỉ muốn ở lại thế giới này làm Chuẩn Tiên Đế nhàn nhã. Đại đạo đỉnh phong, Hai Chữ Số gì đó, ta không còn suy nghĩ nữa rồi.”

Dừng một lát, Diệp Thương cởi mở nói.

“Như vậy cũng rất tốt.” Vương Bình gật đầu, không cảm thấy Diệp Thương kệ đời có gì sai.

Dù sao chư thiên vạn giới này bao nhiêu người có thể có được thành tựu lớn như hắn, có thể kệ đời như hắn chứ.

“Là rất tốt. Nhưng mà, tai họa ngầm lớn nhất vẫn chưa diệt trừ. Quỷ dị kia chỉ có vị kia mới có thể trừ khử hắn. Quỷ dị không trừ, ta cũng đừng hòng được nhàn nhã thật sự.”

Diệp Thương lắc đầu nói.

“Yên tâm, Luân Hồi Tiên Đế và vị kia đã có ước hẹn, thì sẽ không xảy ra chuyện. Hơn nữa, còn có ta ở đây.”

Vương Bình vỗ vai của Diệp Thương, thản nhiên nói.

“Thiên Đế uy vũ, tương lai chắc chắn có thể leo lên Hai Chữ Số, vượt qua vị kia. Đến lúc đó, hy vọng ngươi có thể đánh hắn một trận giúp ta.”

Diệp Thương cười he he.

“Ngươi đúng là không sợ chết, vậy mà dám nói lời này.” Ánh mắt Vương Bình kỳ quái, nhìn Diệp Thương tâng bốc hắn, trở nên hơi không đầu không đuôi, cười nói.

“Có gì phải sợ. Dù sao đã từng chết nhiều lần như vậy rồi. Hơn nữa, bây giờ vị kia cũng không có hứng so đo với nhân vật nhỏ như ta.”

Diệp Thương nói vô cùng thản nhiên.

“Ha ha.” Vương Bình cười, không phản bác lời này.

Quả thật, nếu như vị kia là nhân vật tính toán chi li như vậy, thì cũng không thể nào có thành tự lớn như vậy.

“Sau này rồi nói, ta đi trước đây.”

Ngay sau đó, Vương Bình bỏ lại cậu này, rồi bóng dáng đã biến mất không thấy đâu, để lại Diệp Thương hơi thất thần.

Tử Linh giới, rất lâu rồi Vương Bình mới trở về hạ vị diện này.

Hắn đi ở thế gian, du lịch rất nhiều nơi, nổi hứng để lại một vài vùng đất truyền thừa.

Cuối cùng, Vương Bình trở về chỗ xuyên không ban đầu.

Hắn nhìn Huyền Quy ngủ say, rất vui vẻ gõ đầu của nó, đánh thức tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say.

“Là ai!? Ai dám quấy rầy giấc ngủ say của bổn quy.”

Huyền Quy giận tím mặt, muốn nổi giận.

Nhưng mà lúc Huyền Quy nhìn thấy khuôn mặt của Vương Bình, cả người rùng mình, rùa nhỏ bị dọa thật rồi.

“Ngươi, sao ngươi trở về rồi?”

Huyền Quy cẩn thận dè dặt hỏi.

Nó thật sự không nhìn thấy được người trước mặt này, mạnh đến khó tin rồi.

Mặc dù bây giờ cách lúc Vương Bình rời đi mới qua khoảng mười năm, nhưng Huyền Quy cảm thấy chắc chắn Vương Bình đã mạnh mẽ tới mức ngay cả Thần cũng phải kính sợ.

“Trở về xem chút.” Vương Bình mỉm cười ấm áp. “Nhân tiện ba cho ngươi chút tiên duyên.”

“Tiên duyên?” Huyền Quy sửng sốt.

Tiên là gì, nó chưa từng nghe tới.

Không đợi Huyền Quy nghĩ nhiều, Vương Bình đã chỉ một ngón tay ra, để Huyền Quy chìm vào giấc ngủ say, Tiên Vận khủng bố đang cải tạo thân thể của nó.

Sau đó, Vương Bình leo lên phần lưng của Huyền Quy, nhìn thấy tọa kỵ Hỏa Văn Yêu Hổ ban đầu hắn nổi hứng thu nhận.

“Chủ nhân, ngươi trở về rồi!”

Lúc thấy Vương Bình, Hỏa Văn Yêu Hổ hiện ra vẻ mặt mừng rỡ, hứng khởi chạy qua.

Lúc này, Vương Bình cũng nổi hứng, chợt lách người xuất hiện ở trên lưng của Hỏa Văn Yêu Hổ, vỗ đầu hổ của nó, nói: “Đi, đưa ta đi hóng gió.”

“Vâng! Chủ nhân, ngươi ngồi vững nha.”

Hỏa Văn Yêu Hổ gật đầu, hưng phấn chạy trên bầu trời.

Không lâu sau, Vương bình nhàn nhã vươn vai, cũng ban cho Hỏa Văn Yêu Hổ một phần tiên duyên.

Tiếp theo, Vương Bình đến Xích thôn, không ai phát hiện hắn đến.

Nhìn người Xích thôn cười đùa vui vẻ, Vương Bình khẽ cười: “Cuộc sống ẩn cư những năm này của Xích thôn cũng không tệ.”

Sau khi huyết mạch bị nguyền rủa của Xích thôn biến mất, thiên phú của bọn họ đã dần dần hiện ra, xuất hiện không ít thiên kiêu.

Nhưng mà, người Xích thôn vẫn không có ý rời khỏi sâm lâm, dựa vào tài nguyên hắn cho lúc hạ giới trước kia để sống cuộc sống ẩn thế.

Còn về thằng nhóc Xích Phong kia, vì được hắn vớt đến thượng giới từ lâu, nên tất nhiên cũng đã đi theo đến Tiên Vực.

Cha mẹ của Xích Phong cũng được hắn cứu sống, coi như giải mộng cho hắn rồi.

Dù sao mục đích Xích Phong muốn bước đến đỉnh phong chính là vì cái bánh to hắn vẽ ra lúc ban đầu, sau khi bước đến đỉnh phong sẽ có thể khiến cha mẹ sống lại.

“Nên đi rồi.”

Sau khi để lại một số truyền thừa ở Xích thôn, Vương Bình đã lấy giấy thông thành Nhạc Viên ra, rời khỏi nơi này, đến Chư Thiên Nhạc Viên.

“Vương Bình, chúc mừng ngươi trở thành phá cách giả Bốn Chữ Số.”

Sau khi Vương Bình trở về, tiếng nói của Alpha đã vang lên.

Lúc này Alpha rất không bình tĩnh.

Dù sao, chuyện Vương Bình làm đúng thật là dọa người quá rồi.

Mặc dù nó vẫn biết tiềm lực của Vương Bình vô cùng biến thái, nhưng có thể trực tiếp từ một người phàm trưởng thành đến tồn tại có thể sánh ngang với Ba Chữ Số trong mười mấy năm ngắn ngủi, thật sự là quá vô lý.

“May mắn thôi.” Vương Bình cười nói.

“Xem ra ta trở về rất đúng lúc.”

Bỗng nhiên, Vương Bình híp mắt lại, nhìn thấy một cảnh tương lai, nói.

“Có ý gì?”

Alpha sửng sốt.

“Trong quá trình ta giết chết Đạo Nhất, đã sử dụng rất nhiều đạo cụ đặc biệt người khác tặng. Bây giờ, tiền bối của những người kia tìm tới rồi.”

Ánh mắt Vương Bình lấp lóe, thản nhiên nói.

“(⊙o⊙)…”

Alpha sửng sốt.

Sau đó, nó giống như đoán được điều gì, sắc mặt thay đổi.

Tặng cái gì, Vương Bình rõ ràng là sau khi giết chết những người chơi kia, coi đạo cụ trên người bọn họ thành chiến lợi phẩm.

Bây giờ, trưởng bối của người ta tới trả thù rồi.

Bình Luận (0)
Comment