Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142. Hậu Duệ Tội Huyết.

Chương 142. Hậu duệ tội huyết.
Chương 142. Hậu duệ tội huyết.

Trong đầu Vương Bình chợt lóe lên một tia sáng, đáy lòng bắt đầu dậy sóng

Tuy rằng hắn không phải người của đại lục Huyền Quy, nhưng lại tu luyện ở đại lục Huyền Quy thời gian dài như vậy, e rằng sớm đã bị nhiễm linh khí.

Ngoài ra ở đại lục Huyền Quy còn có những bí ẩn chưa được giải đáp.

Khả năng này dường như không thấp lắm.

Nhưng nếu là như vậy, thì tại sao người của đại lục Huyền Quy lại bị con hải thú đáng sợ kia gọi là “hậu duệ tội huyết”?

Chẳng lẽ là do tổ tiên đã làm chuyện gì khiến cả người và thần đều phẫn nộ?

“Nhưng nếu như con hải thú đáng sợ kia căm thù những người được gọi là hậu duệ tội huyết như vậy, tại sao nó không đi tấn công đại lục Huyền Quy. Chỉ e là nó không có thực lực ấy hoặc là không có cái gan đấy thôi.”

Vương Bình đầu óc cấp tốc xoay chuyển, phân tích rất nhiều chuyện.

Có thể nói rằng những con hải thú mạnh mẽ ở vùng biển này đều không có gan tấn công đại lục Huyền Quy. Đây có lẽ là nguyên nhân càng đến gần đại lục Huyền Quy thì thực lực của hải thú càng trở nên yếu hơn.

Bởi vì những con hải thú cổ xưa đều biết một vài bí mật của đại lục Huyền Quy, biết được sự khủng khiếp của nó, vậy nên chúng mới không dám đến gần. Chỉ có một vài hải thú Siêu Phàm cảnh mới ra đời mới dám lang thang ở cự li gần hơn.

Tất nhiên tất cả những con hải thú Siêu Phàm cảnh  đều không phải là kẻ ngốc, có lẽ bọn chúng biết một số tin đồn cấm kị về đại lục Huyền Quy. 

 

Theo như logic này, hậu duệ tội huyết không nên chỉ là ám chỉ Xích tộc mà là tất cả những người bản địa tồn tại trên đại lục Huyền Quy. Bất kể họ là người bản địa hay là người từ ngoài đến. Chỉ cần là người t đi ra ừ đại lục Huyền Quy,  mang theo linh khí của nơi đây trên người  đều sẽ bị những con hải thú đáng sợ này tính là người của đại lục Huyền Quy.

 

Vương Bình đưa ra phán đoán.

 

Tuy rằng chỉ là phỏng đoán nhưng Vuong Bình cảm thấy tỉ lệ trên 7 phần là đúng.

 

“Phiền phức rồi”

 

Vương Bình xoa đầu, sau đó bất lực mà lắc đầu.

 

Điều thật sự là sóng này chưa dừng sóng khác lại tới.

 

Muốn dựa vào sức mình vượt biển, e là rất khó.

 

Đồng thời, Vương Bình còn lo lắng một vấn đề.

 

Đó chính là liệu có phải chỉ có những con hải thú nhắm vào những người của đại lục Huyền Quy hay không.

 

Nếu như đến cuối cùng hắn khó khăn lắm mới có thể rời được biển chạy đến được biên giời của Nhân tộc, cường giả Nhân tộc cũng sẽ có một câu “hậu duệ tội huyết, đáng chết!” như vậy. Thì lúc ấy Vương Bình sẽ thật sự tê dại.

 

“Ai, nghĩ xa quá rồi. tỉ lệ để vượt được vùng biển này đã rất thấp rồi, làm thế nào để rời khỏi đại lục Huyền Quy mới là vấn đề.”

 

Vương Bình thở dài, thật sự rất đau đầu.

 

“Nói đến đây, ta dường như vẫn luôn bỏ sót một người”

 

Vương Bình suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

 

Nếu bản thân hắn không có khí vận có được cơ duyên. vậy hắn hoàn toàn có thể bí mật hành động theo những người có đại khí vận.

 

Ví dụ như tên Diệp Thần kia thật sự không phải khí vận chi tử sao?

Lúc trước Vương Bình cho rằng Diệp Thần không phải khí vận chi tử vì Diệp Thần vẫn luôn mất tích, chưa từng xuất đầu lộ diện, đây có lẽ chỉ là hiểu nhầm.

“Lần này có thể thăm dò Diệp Thần, xem xem cuộc sống của hắn rốt cuộc như thế nào.”

Ánh mắt Vương Bình lóe lên, đưa ra quyết định.

“Hệ thống ta muốn tiếp tục mô phỏng.”

Lập tức Vương Bình nói trong lòng.

“Khởi động máy giả lập nhân sinh, số lần mô phỏng miễn phí của ký chủ còn chín lần.”

Âm thanh của hệ thống vang lên, màn hình xuất hiện và văn bản cũng bắt đầu hiện ra.

‘Ngày đầu tiên, ngươi xuống núi đến trấn Bạch Mộc sống ẩn dật, vẫn luôn quan sát Diệp Thần.’

‘Vào ngày 1 tháng 6 năm 488 lịch Đại Hạ, Diệp gia bị diệt tộc, ngươi đứng ngoài quan sát, sau đó thu liễm khí tức, đi theo Diệp Thần đang chạy trốn. Trong những ngày tiếp theo, ngươi phát hiện ra sự bất thường của Diệp Thần. Diệp Thần bắt đầu lưu lạc giang hồ, hắn thường thường vuốt ve chiếc nhẫn có hoa văn kì lạ trên ngón trỏ tay phải. Linh giác của ngươi rất nhạy bén, ngươi cảm nhận được dao động của lực linh hồn.’

‘Đối với việc này, ngươi lập tức liên tưởng đến trường phái tiểu thuyết lão gia gia trong chiếc nhẫn, hiểu rõ Diệp Thần nhất định mang thể linh hồn của lão gia gia bên người giúp cho hắn mạnh lên. Sau khi biết điều này, người càng cảm thấy hứng thú với Diệp Thần, cho rằng hắn thực sự là khí vận chi tử.’

‘Ngươi lặng lẽ xem Diệp Thần tu hành, nhìn hắn trở nên mạnh mẽ, nhìn hắn báo thù.’

‘Năm 489 lịch Đại Hạ, Diệp Thần gặp một lần nguy cơ, thực lực đột nhiên trở nên mạnh mẽ, giết chết kẻ địch. Điều này càng làm ngươi khẳng định được rằng Diệp Thần luôn mang theo bên người lão gia gia trong nhẫn. Nhưng ngươi vẫn không vẫn không định xuất hiện nói chuyện với lão gia gia trong nhẫn mà lặng lẽ quan sát Diệp Thần.’

‘Năm 490 lịch Đại Hạ, Diệp Thần đột phá đến Tiên Thiên cảnh, đến núi Tử Dương. Ngươi tận mắt nhìn thấy Diệp Thần tìm thấy một đại trận bia đá kì quái, lấy ra hàng vạn viên linh thạch hạ phẩm từ trong nhẫn trữ vật, kích hoạt đại trận bia đá.’

‘Ngươi nhận ra dao động của không gian, ngay lập tức nhận ra đây rất có thể là truyền tống đại trận, khiến ngươi không khỏi ngạc nhiên vô cùng. Ngươi cuối cùng cũng hiểu nguyên do tại sao Diệp Thần lại biến mất trong kí ức. Bởi vì sau khi Diệp Thần đến Tiên Thiên cảnh, hắn căn bản không hề ở lại đại lục Huyền Quy mà đi đến nơi khác thông qua truyền tống đại trận.’

‘Ngươi không hề do dự chút nào mà lựa chọn hiện thân, muốn xông vào trận pháp, rời đi theo Diệp Thần. Vì sự xuất hiện của ngươi, Diệp Thần bị dọa giật mình, sợ hãi. Mà linh hồn lão gia gia trong chiếc nhẫn của Diệp Thần cũng lựa chọn hiện thân, nghiêm túc nhìn ngươi.’

‘Ngươi bày tỏ bản thân không có ác ý, chỉ muốn rời đi cùng hai vị.’

Hết chương 142.
Bình Luận (0)
Comment