‘Còn về việc có làm liên lụy tới người vô tội, có tạo ra vấn đề thương vong lớn hay không, bây giờ ngươi không quản được nhiều như vậy nữa. Không tiêu diệt quỷ dị, đừng nói một vài người vô tội, người của cả thế giới đều xong đời. Quan trọng hơn là bản thân ngươi cũng sẽ chết.’
‘Sau khi cổ ngọc bộc phát xuất hiện một đòn kinh khủng, cả thành phố đều bắt đầu chấn động, vô số người chết thảm dưới một đòn này. Khu nhà cao cấp của Hạ Nhược Băng cũng bị nổ thành bột mịn, không còn tồn tại. Võ Thánh bảo vệ nàng kia cũng chết không toàn thây.’
‘Chỉ là chuyện khiến ngươi kinh ngạc đã xảy ra. Hạ Nhược Băng vẫn chưa chết. Hoặc nói là khí tức sinh mệnh của nàng rõ ràng đã hoàn toàn biến mất trong cảm nhận của ngươi, nhưng vẫn sống lại rồi, cơ thể trần trụi.’
‘Nháy mắt nhìn thấy nàng, Tần Thiên đã nảy sinh thiện cảm rất lớn với nàng, hơn nữa thiện cảm còn đang nhanh chóng tăng vọt. Đồng thời, Tần Thiên bắt đầu cảm thấy phiền muộn và hối hận vì ngươi bảo hắn làm ra chuyện này, bắt đầu chỉ trích tại sao ngươi bắt hắn làm chuyện điên rồ như vậy.’
‘Ngươi cạn lời trong lòng, biết Tần Thiên đã hết thuốc rồi, lựa chọn giết chết hắn, đề phòng tin tức bị tiết lộ ra ngoài. Thế nhưng át chủ bài của Tần Thiên mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của ngươi, hắn không những dựa vào pháp khí mạnh mẽ chống đỡ uy áp của ngươi, còn sử dụng một trận bàn sát trận, bộc phát ra một đòn vô cùng dũng mãnh.’
‘Một đòn này đủ để sánh ngang với một đòn cổ ngọc bộc phát, cho dù là ngươi thì cũng phải thay đổi sắc mặt, bị hắn đánh giết một lần. Sau khi sống lại nhờ Phục Sinh phù, ngươi nhanh chóng chạy trốn.’
‘Tần Thiên thì lạnh lùng hừ một tiếng, vô cùng không vui vì ngươi bỏ chạy. Hắn nịnh nọt đến trước mặt Hạ Nhược Băng, dập đầu nhận lỗi với nàng, cảm thấy bản thân tội đáng muôn chết, nên đã nói ra toàn bộ tình báo của các ngươi.’
‘Sau khi biết tình báo, Hạ Nhược Băng vô cùng kinh ngạc, bắt đầu tập trung sức mạnh lục soát các ngươi.’
‘Trương Tuấn, Vương Thụ Tề không may bị bắt, tất cả đều chết thảm trong tay người hâm mộ cuồng nhiệt của Hạ Nhược Băng. Còn Lưu Mai dựa vào biến đổi dung mạo, chưa bị bắt, ngược lại dựa vào nhan sắc bắt một đám người hâm mộ.’
‘Ngươi cũng bị truy sát, người truy sát ngươi đều là Võ Thánh, vô cùng mạnh mẽ. Ngoài ra, nhân loại còn sử dụng loại pháo laser, loại vũ khí kinh khủng này có thể tiêu diệt Võ Thánh và võ giả hung thú.’
‘Mặc dù thực lực của ngươi mạnh mẽ, cả đường đánh tan Võ Thánh truy kích, tay không chặn sự oanh tạc của pháo laser, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn thoát ra ngoài, bị Võ Thánh mạnh nhất Lâm Chiến cuồng nộ đuổi tới.’
‘Thực lực mạnh mẽ của Võ Thánh mạnh nhất Lâm Chiến nằm ngoài dự đoán của ngươi, đã đạt đến cấp bậc Linh Thai cảnh rồi, hơn nữa còn không phải Linh Thai cảnh bình thường. Mặc dù ngươi tu hành công pháp Thiên cấp, sức chiến đấu vô song, có thể dễ dàng đánh chết tu sĩ Linh Hải cảnh đại viên mãn, nhưng cuối cùng sức chiến đấu vẫn chênh lệch quá nhiều so với Linh Thai cảnh.’
‘Cuối cùng, ngươi đã chết dưới đao của Võ Thánh mạnh nhất Lâm Chiến.’
‘Vì cái chết của ngươi, lần mô phỏng này kết thúc.’
“Võ Thánh mạnh nhất Lâm Chiến này dũng mãnh như vậy sao?”
Vương Bình hơi cau mày.
Hắn vốn tưởng rằng hắn giết Võ Thánh của thế giới này vô cùng dễ dàng, xem ra vẫn nghĩ hơi nhiều rồi.
Thế nhưng, mặc dù lần mô phỏng này vẫn là kết cục chết cả đoàn, nhưng cũng đã thu hoạch được nhiều tình báo hơn.
“Thế nào rồi? Lại chết cả đoàn à?”
Thấy Vương Bình cau mày, Trương Tuấn lên tiếng hỏi.
Mặc dù là hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
“Đúng vậy, chết cả đoàn.” Vương Bình gật đầu.
Điều này khiến sắc mặt mọi người có mặt càng trở nên nặng nề hơn.
Hai lần mô phỏng đều chết cả đoàn, mấu chốt là chưa tìm được cách phá cục.
“Tần Thiên, tiểu tử ngươi giấu kỹ lắm, vậy mà có át chủ bài như vậy, ta còn bị ngươi giết một lần rồi.”
Vương Bình vỗ vai Tần Thiên, bĩu môi nói.
“Khụ khụ, ta khó khăn lắm mới xin được ở chỗ sư phụ, thứ này rất quý giá, hơn nữa chỉ có thể dùng một lần.”
Tần Thiên hơi xấu hổ.
“Tiểu tử ngươi may mắn, đều có sư phụ tốt giống Trương Hổ.” Vương Bình lắc đầu, cảm thán: “Xem ra, chắc ngươi có thể giúp được không ít trong nhiệm vụ lần này.”
“Ca, ngươi có thể đừng nói bóng gió ta không? Thứ này có ấn ký của ta, chỉ có ta có thể sử dụng.”
Vẻ mặt Tần Thiên đắng chát nói.
“Ta nói bóng gió ngươi khi nào?” Vương Bình trợn trắng mắt, khinh bỉ nhìn hắn: “Ngươi đúng là hẹp hòi.”
“.” Cả mặt Tần Thiên đầy tuyến đen.
Lời vừa rồi kia của ngươi nghe thế nào đều giống đang nói bóng gió.
Dù sao nhiệm vụ lần trước, Trương Hổ chính là đã giao ra quyển trục cấm chú, cũng nhờ quyển trục cấm chú phát huy tác dụng lớn mới có thể dễ dàng qua ải nhiệm vụ hơn.
“Vương ca, đừng để ý nam nhân nhỏ mọn chỉ biết làm ra vẻ Tần Thiên kia, chúng ta vẫn là phân tích tình báo tiếp đi.”
Trương Tuấn cười ha ha, nói.
“ĐM sao ta lại nhỏ mọn rồi?” Khuôn mặt Tần Thiên bắt đầu co giật.
“Quả thật rất nhỏ mọn.” Lưu Mai lặng lẽ nói.
“Ơ.” Vương Thụ Tề há miệng, nhưng không nói gì cả.
Ở đấy có vẻ chỉ có hắn chẳng có tác dụng khỉ gì, thật sự không nói chen vào được, chọn nên vẫn là ngậm miệng thôi.
“Ngươi phải hiểu.” Trương Tuấn liếc nhìn hắn, thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Nhiệm vụ lần này chắc không đơn giản hơn nhiệm vụ hai lần trước. Bây giờ đã dùng hai lần cơ hội quý giá rồi. Nếu như ngươi còn không phối hợp, nói ra hết tất cả át chủ bài, để Vương ca suy nghĩ sử dụng chúng thế nào để có được nhiều tình báo hơn, thì đúng là nguy hiểm thật rồi.”
“.” Tần Thiên im lặng. Nói như vậy hình như cũng có lý.
Thế nhưng ngoài sát trận này và một phù lục giữ mạng ra, hắn thật sự không có đạo cụ gì có thể giúp được nhiệm vụ.
Quan trọng là hai món đồ này thật sự là sự phụ hắn cho, hơn nữa đã lập cấm chế, chỉ có hắn có thể dùng.