Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297. Phần Thưởng Kinh Người! Thời Cơ Tốt Nhất! (4)

Chương 297. Phần thưởng kinh người! Thời cơ tốt nhất! (4)
Chương 297. Phần thưởng kinh người! Thời cơ tốt nhất! (4)

Tần Thiên thấy Vương Bình lại lần nữa mở mắt, gấp gáp hỏi.

“Năng lực của đám quái vật ở vùng đất Thâm Uyên và phương pháp đối phó bọn chúng ta đều đã nắm được, hơn nữa ta cũng có thực lực giết chết bọn chúng.”

Vương Bình nhìn bọn người Tần Thiên, mở miệng nói.

“Tuy nhiên ở lần mô phỏng này, đám Trần Tư vì năng lực của quái vật mà chết, vì thế ta cũng đánh khá vất vả, vẫn phảu tìm ra phương pháp qua ải mà không chịu thương tổn rồi tính.”

Dừng một chút, Vương Bình lại lần nữa mở miệng nói.

“Cứ như vậy đi.”

Tần Thiên nghe xong thì nhẹ nhõm hẳn, lộ ra nụ cười.

Nếu có thể qua ải, đó chính là chuyện tốt.

Còn về việc có chịu thương tổn hay không, hắn tin rằng Vương Bình sẽ giải quyết vấn đề này.

“Chết rồi à.” Sắc mặt Trần Tư trắng đi một chút.

Đội trưởng mạnh như vậy mà vẫn chết, nhiệm vụ lần này cũng quá nguy hiểm rồi.

“Ngươi đừng hoảng, chỉ cần năng lực của Vương ca vẫn còn có thể sử dụng, chúng ta càng có thêm nhiều cơ hội thử sức.”

Tần Thiên cười hì hì an ủi.

“Vậy à.” Đám người Trần Tư cũng đều nhẹ nhõm hơn.

“Chúng ta lại mô phỏng lần nữa đi.”

Vương Bình gật đầu, một lần nữa sử dụng mô phỏng miễn phí.

‘Ngày thứ nhất, các ngươi bắt đầu hành động, nghĩ cách để cho những người trong thành thị rời đi trước.’

‘Ngày thứ hai, các ngươi chờ đợi quái vật xuất hiện. Ngươi chuẩn bị trước thủ đoạn đối phó bọn chúng, dùng đại trận ngăn cách khí tức, sau đó để Trần Tư sử dụng năng lực khiến quái vật rơi vào trạng thái yếu ớt. Tần Thiên truyền tống bọn người Trần Tư rời khỏi hiện trường.’

‘Ngươi và quái vật xảy ra đại chiến. Bởi vì sức chiến đấu của quái vật bị Trần Tư cưỡng chế làm suy yếu nên ngươi giết chết bọn chúng khá nhẹ nhàng, cũng không lãng phí năng lực phục sinh của Phục Sinh phù.’

‘Các ngươi dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ rời khỏi thế giới này.’

‘Bởi vì ngươi rời đi, lần mô phỏng này cũng kết thúc.’

“Chỉ cần biết được năng lực của đối phương thì là có được phương pháp đối phó rồi.”

Vương Bình lộ ra nụ cười, bọn người Tần Thiên cũng cười theo, biết rằng nhiệm vụ đoàn thể lần này trên cơ bản đã ổn rồi.

“Rất tốt, không ai chịu thương tổn cả, qua ải một cách hoàn mỹ.”

Vương Bình quét mắt nhìn toàn bộ mọi người, cười nhẹ một tiếng.

“Ha ha, không hổ là Vương ca, mạnh mẽ vô địch.” Tần Thiên nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái.

“Đừng khen ta nữa. Chúng ta cũng nên đi làm vài việc rồi.”

Vương Bình lườm một cái, nói ra nội dung của lần mô phỏng này.

Nghe lời nói của Vương Bình, cả người Lâm Thu Thu đều cứng đờ, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dọc theo xương sống truyền thẳng đến đỉnh đầu.

Chuyện, chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi.

Quái vật một khi xuất hiện đã nhẹ nhàng diệt đi một thành phố, khiến cho tất cả mọi người đều biến thành quái vật.

Nếu như bọn người Vương Bình không kịp thời xuất hiện, chẳng phải nàng sẽ biến thành quái vật gớm ghiếc rồi sau đó chết đi hay sao.

Chỉ ngẫm nghĩ thôi đã khiến da đầu Lâm Thu Thu tê dại, trong lòng vui mừng vì sự xuất hiện của bọn người Vương Bình.

Triệu Tư Hàm cũng ngơ luôn rồi.

Được lắm, có Vương ca ở đây mà vẫn phải cúp một lần, thật nguy hiểm.

“Vương ca, ngươi dự định thế nào?” Diệp Tiểu Phàm ý vị thâm trưởng dò hỏi.

“Còn có thể gì chứ. Dùng lực lượng mạnh mẽ khiến cho thế nhân tin tưởng lời ta nói, khiến cho chính phủ Huyền quốc phối hợp với hành động của chúng ta.”

Vương Bình cho Diệp Tiểu Phàm một ánh mắt, bình tĩnh nói.

Hắn tin rằng bản thân ở trong mô phỏng cũng chắc chắn có thể sử dụng phương pháp giản đơn lại thô bạo này giải quyết vấn đề.

Rốt cuộc hắn cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.

Mà quái vật cũng sẽ không cho bọn họ có quá nhiều thời gian.

“Ta cảm thấy làm như thế là tốt nhất.” Diệp Tiểu Phàm gật đầu.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta bắt đầu hành động thôi. Ta đi một lát sẽ trở lại.”

Vương Bình gật đầu, mở miệng nói.

Nói xong, Vương Bình trực tiếp bay ra ngoài.

Huyền quốc, Tổng cục Linh lực.

Cục trưởng của Tổng cục Linh lực quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ, hơi tiều tụy vì lo lắng.

Tuy rằng bọn họ sớm đã biết được linh khí sẽ thức tỉnh, cũng đã tiến hành các loại biện pháp, nhưng sau khi linh khí thức tỉnh, thế giới này xảy ra biến hóa thế nào, sẽ có bao nhiêu thương vong vẫn có thể đoán được.

Đối với chuyện này, hắn không thể lạc quan hơn được.

Dù sao vào lúc này, động vật hoang dã biến dị ngày càng nhiều, tuy trước mắt đã có quân đội trấn thủ, nhưng đến khi mức độ biến dị của đám động vật này tăng lên, vũ khí nóng cũng không chắc chắn sẽ có tác dụng nữa.

Hắn rất muốn nhanh chóng bồi dưỡng võ giả, nghênh đón khởi đầu của một thời đại mới.

Nhưng hiện tại công pháp lại chưa hoàn thiện, vẫn còn nằm ở giai đoạn lý luận, tuy có thể để cho mọi người tập luyện nhưng hiệu quả lại không lớn.

Bây giờ, nhân loại sở hữu sức chiến đấu siêu phàm chỉ có người thức tỉnh và người mang năng lực, nhưng số lượng người thức tỉnh lại quá ít, toàn bộ đều phải xem vận may.

Vì thế, sức chiến đấu trở nên thiếu hụt.

Nhân loại đang chạy đua với tử thần.

“Nhân loại nếu như có được hệ thống võ đạo hoàn thiện, tốc độ tiến hóa phải nhanh hơn những quái vật kia mới có thể nghênh đón thời đại rực rỡ mới, chứ không phải là đối mặt với diệt vong.”

Cục trưởng Tổng cục Linh lực thở dài một tiếng.

Trong Tổng cục Linh lực, vào thời điểm cục trưởng đang buồn bã, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

“Vào đi.”

Vẻ mặt của cục trưởng Tổng cục Linh lực trở lại bình thường, mở miệng nói.

Cửa được đẩy ra, cấp dưới của hắn dẫn Vương Bình bước vào.

Cục trưởng Tổng cục Linh lực nhìn Vương Bình, hơi khó hiểu, không biết Vương Bình là ai mà lại được phó cục trưởng đích thân dẫn đến đây.

“Lão Trương, người trẻ tuổi này là?”

Cục trưởng Tổng cục Linh lực đứng lên, hỏi với vẻ khá ngạc nhiên.

“Ta tên là Vương Bình, là người xuyên không đến từ thế giới khác. Mục đích ta tới tìm ngươi là để đề nghị ngươi thực hiện một việc.”

Cấp dưới cũng không trả lời câu hỏi về Vương Bình mà chỉ lơ đãng ngẩn ngơ rời khỏi nơi này, đóng cửa lại. Còn Vương Bình thì thản nhiên mở miệng nói.

“Người xuyên không?”

Hết chương 297.
Bình Luận (0)
Comment