Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320. Huyền Đan Hoàn Mỹ! Thế Giới Ngự Thú Kinh Hoàng. (3)

Chương 320. Huyền đan hoàn mỹ! Thế giới ngự thú kinh hoàng. (3)
Chương 320. Huyền đan hoàn mỹ! Thế giới ngự thú kinh hoàng. (3)

Ngô Nguyệt Minh gật đầu, cũng nhớ đến câu hỏi của Vương Bình hỏi về ngự thú đặc biệt, nghĩ đến tâm tư của Vương Bình, nhanh chóng nói.

“Được.”

Cuối cùng Vương Bình vỗ vai Ngô Nguyệt Minh, sau đó lặng lẽ nói thầm trong lòng, rồi rời khỏi thế giới ngự thú.

“Đến chậm một bước rồi sao?”

Sau khi Vương Bình rời đi không lâu, có một bóng người hư ảo từ trong không gian đi ra, nhìn về phía vị trí vừa rồi của Vương Bình, híp mắt lại.

Sau đó, sau khi bóng người hư ảo nhìn Ngô Nguyệt Minh thật sâu, không gian hắn đang ở trở nên mông lung, cả người cũng biến mất không dấu vết, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Vương Bình cũng đã về lại thế giới mình đang ở, mở group chat.

Trong group chat, Ngô Nguyệt Minh cũng bày tỏ rất cảm kích Vương Bình, khoe khoang Vương Bình mạnh mẽ như nào, chỉ trong phút chốc đã tiêu diệt thú triều, dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các thành viên trong group.

Tần Thiên (77): “Trời, đây tính là gì, màn này chỉ biểu diễn một chút chứ không phải cực hạn thực lực của Vương ca, hắn còn chưa thể hiện đến một phần một trăm thực lực thật sự.”

Diệp Tiểu Phàm (75): “Ta cũng cảm thấy như vậy. Trận chiến lần trước thật sự quá kinh người. Ta hoài nghi thực lực của Vương ca đã đạt đến Bán Bộ Huyền Đan cảnh ở thế giới bọn họ.”

Hứa Nghị (84): “Thế giới huyền huyễn đánh sợ như vậy, Bán Bộ Huyền Đan cảnh mạnh đến vậy sao? Có thể dễ dàng giết chết quái vậy có phẩm cấp thực lực gần thất tinh.”

Phương Vân (3): “Dù sao cũng là thế giới huyền huyễn, mạnh như vậy cũng là bình thường. Thuận tiện nói một chút, ta hiện tại cũng tu hành cùng một hệ thống với thế giới của Vương ca, thật sự rất thích. Mmp, ta không muốn động đến nội công của thế giới võ hiệp thêm lần nào nữa, nhìn thôi đã muốn hộc máu.”

Thái Vĩnh Long (1): “Phương Vân, tiểu tử nhà ngưới hiện tại có tu vi thế nào rồi.”

Phương Vân (3): “Hì hì, cũng không mạnh lắm, cũng chỉ là Luyện Bì cảnh trung kì thôi.”

Thái Vĩnh Long (1): “???”

Lưu Mai (15): “???”

Vương Bình (66): “Tên nhà ngươi tu hành với tốc độ biến thái gì vậy, mới có hơn một ngày, tiểu tử nhà ngươi đã Luyện Bì cảnh trung kì rồi?”

Vương Bình vừa vào group đã nhìn thấy phát ngôn của Phương Vân, cả người đều kinh ngạc.

Mặc dù hắn biết bàn tay vàng của Phương Vân là loại làm tăng hiệu suất tu hành, nhưng mẹ nó mới chỉ có hơn một ngày đã có thể bước vào Luyện Bì cảnh trung kì, cũng hơi khó tin một chút.

Phương Vân (3): “Khà khà, nói thật ta cũng không thể ngờ bàn tay vàng của ta lại mạnh như vậy. Hoặc là ta rất có thiên phú tu hành hệ thống thế giới của Vương ca. Ngoài ra bàn tay vàng giúp gia tăng hiệu quả tu hành cũng thật sự rất mạnh, ta thật sự hối hận hồi trước kia không tu hành. Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến việc ta từng chết một lần. Dù sao hiệu quả của bàn tay vàng là chấp niệm càng mạnh, hiệu suất gia tăng tu hành cũng càng nhiều.”

Thái Vĩnh Long (1): “Mẹ kiếp. Ông đây ghen tỵ. Lúc trước ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với ngươi, còn sợ ngươi chết trên bụng đàn bà, giờ đây tốc độ tu hành của ngươi biến thái như vậy, e rằng không lâu nữa có thể đuổi kịp ta rồi, CMN sắp tan vỡ rồi.”

Trương Tuấn (70): “Có vẻ như một số người cần phải chết một lần mới có thể bùng nổ ra tiềm lực thật sự.”

Vương Bình (66): “Trương Tuấn nói đúng đấy, ta vô cùng tán đồng.”

Ánh mắt Vương Bình trở nên kì quái.

Lúc trước hắn cảm thấy bàn tay vàng của Phương Vân thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng có lẽ không đơn giản như vậy.

Hiện tại xem ra hắn thật sự đoán đúng rồi.

Với tốc độ tu hành biến thái này của Phương Vân, chỉ sợ thật sự có thể có thể đạt đến Linh Nguyên cảnh trong thời gian ngắn, thậm chí là Siêu Phàm cảnh.

Đây tính là cái gì, ư quỷ dị giấc mơ thành tựu cho Phương Vân sao?

Nếu Phương Vân không bị quỷ dị giấc mơ tra tấn điên cuồng, khiến hắn chết nhiều lần như vậy, cuối cùng hoàn toàn chết đột ngột, được Ngô Quân sống lại, thì sao hắn lại có chấp niệm điên cuồng trở nên mạnh mẽ, sau đó triệt để kích hoạt tiềm lực của bàn tay vàng.

Trương Hổ (5): “Thỉnh thoảng nhìn trộm màn hình thấy những lời của Phương Vân, cả người ta đều đơ luôn. Thế nhưng Thái ca, đây tính là gì, sợ huynh đệ sống không tốt, lại sợ huynh đệ lái xe sang à? Buồn cười.jpg”

Thái Vĩnh Long (1): “Đừng nói nữa, để ta yên lặng.”

Phương Vân (3): “Thái ca đừng lo lắng, ta sau này sẽ che chở cho ngươi. Không đúng, ngươi không phải ở cùng Vương ca sao? Dựa hơi quá thích, ta cũng muốn dựa! Ngưỡng mộ.jpg”

Vương Bình (66): “Phương Vân, ta sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện trước Siêu Phàm cảnh cho ngươi. Nhưng sau khi ngươi đạt đến được Siêu Phàm cảnh, phải tự tìm kiếm tài nguyên rồi. Đương nhiên nếu như ngươi biểu hiện tốt, ta cũng sẽ chuẩn bị cho ngươi, giảm giá bán cho ngươi.”

Vương Bình suy nghĩ một chút rồi nói.

Phương Vân đã thể hiện ra giá trị của mình, Vương Bình cảm thấy cần thiết phải bồi dưỡng đối phương.

Nếu không sức chiến đấu cao cấp trong group không đủ, sau này xuất hiện nhiệm vụ đoàn thể sẽ rất nguy hiểm.

Lần này Alpha đã đề xuất ba vị cấp lục tinh tham gia nhiệm vụ, chỉ tiếc trong group không góp đủ, cũng chỉ có thể để Trần Dao và Lâm Viên Viên đi.

Thân là chủ group đại lý của group, là anh cả được nhận định trong lòng mỗi thành viên, Vương Bình cần thiết bồi dưỡng thành viên có tiềm lực, đồng thời cũng khích lệ những người khác.

Sau khi hắn làm chuyện như vậy, mọi người đều tự hiểu ra chỉ cần thể hiện ra tiềm lực của bản thân sẽ có thể được bồi dưỡng trọng điểm.

Về vấn đề liên quan đến phương diện tài nguyên.

Đối với Vương Bình hiện nay, tài nguyên trước Siêu Phàm cảnh thật sự không là gì cả.

Theo hắn tiếp tục trở nên mạnh mẽ, thậm chí tài nguyên sau Siêu Phàm cảnh cũng không tính là gì.

Phương Vân (3): “Mẹ kiếp, cảm ơn Vương ca! Vương ca chính là vị thần duy nhất trong lòng ta! Là thẻ mật trong lòng ta! Quỳ xuống,jpg”

Thái Vĩnh Long (1): “Nhìn đi, ở đây có kẻ nịnh hót.”

Phương Vân (3): “Thái ca ngươi ghen thì cứ nói đi.”

Thái Vĩnh Long (1): “Chậc.”

Hết chương 320.
Bình Luận (0)
Comment