‘Người đến đây rất kinh khủng, ma khí ngập trời, một bàn tay đã phá vỡ toàn bộ tầng tầng lớp lớp đại trận, san nơi này thành bình địa.’
‘Trong phút chốc, cho dù là ngươi hay là Bạch Nhai đang chìm trong giấc ngủ sâu, toàn bộ đều đánh gục trong chớp mắt, hóa thành bột phấn.’
‘Nhờ có Phục Sinh phù nên ngươi sống lại. Rất tiếc bởi vì một kích của đại ma đầu này quá kinh khủng, không gian của khu vực này toàn bộ đều đổ vỡ, không gian lộn xộn, bừa bãi, trong khoảnh khắc ngươi sống lại lại trong nháy mắt chết thảm.’
‘Bởi vì ngươi đã chết nên lần mô phỏng này kết thúc.’
“Mẹ nó, nơi đi qua càng kinh khủng, kẻ địch trêu chọc đến càng ngày càng biến thái.”
Vương Bình nhìn kết cục chết thảm của mình, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Đến Thiên Kiếm thánh địa thì bị coi là mồi nhử, người có cảnh giới tối thiểu mà hắn thu hút đến cũng là ma đầu Vương cảnh.
Hiện tại đi vào sơn cốc nơi Bạch Nhai - hậu đại của Hoàng giả Đoạn Tội ở thì trực tiếp đưa tới một kẻ đáng sợ có cấp bậc Hoàng giả, quả thực là quá không hợp với lẽ thường rồi.
Sở dĩ cảm thấy đối phương là Hoàng giả là bởi vì ngay cả cường giả Vương cảnh như Bạch Nhai đều bị đập thành bột phấn.
Ngay cả những đại trận kinh thế và Bạch Nhai cấp bậc Vương giả đều bị một kích đập thành bột phấn, nếu đây không phải là tu vi Hoàng cảnh thì còn có thể là tu vi gì nữa chứ.
“Sao lại trùng hợp trực tiếp đến nơi này cơ chứ.”
Vương Bình cau mày suy nghĩ.
Lẽ nào lúc trước Bạch Thiên Hồng đều đã chết rồi nên mới không quay lại tìm hắn.
Điều này dường như rất có khả năng đó.
“Có lẽ là bà lão tóc trắng ấy ra ngoài một chuyến bị người khác theo dõi, đuổi theo đến đây. Hoặc là vẫn luôn có người theo dõi Bạch Thiên Hồng, bà lão tóc trắng vừa xuất hiện, mang Bạch Thiên Hồng đi, đối phương liền dựa theo dấu vết đó để tìm đến đây.”
Vương Bình trong lòng cảm thấy khiếp sợ.
Hoàng giả ma đạo này thật sự có tâm tư thâm trầm.
“Vốn tưởng rằng có thể đạt được một đại cơ duyên, hiện tại khen ngược, mất hết rồi.”
Vương Bình hơi bất đắc dĩ.
Nếu như hắn có thể khống chế được hành động của Vương Bình trong mô phỏng vậy thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Thế nhưng hắn rất khó ảnh hưởng đến hành động của Vương Bình.
Nói đúng ra thì Vương Bình trong mô phỏng tương đương với hắn trong một dòng thời gian không tồn tại. Hắn có máu thịt, có tình cảm, sẽ sợ chết, biết tránh hung tìm cát.
Nếu như là việc không có nguy hiểm, hắn sẽ làm mà không cần cân nhắc.
Vì Vương Bình trong luân hồi khác, hắn cũng sẽ mạo hiểm làm những việc có mức độ nguy hiểm nhỏ.
Nhưng để hắn đi làm những việc ắt hẳn sẽ phải chết thì hắn tuyệt đối sẽ không làm, tuyệt đối sẽ không làm theo ý chí trong mô phỏng.
Hắn cũng sợ chết, biết rằng làm việc này ắt hẳn sẽ phải chết, hắn không chỉ không làm, ngược lại sẽ chạy trốn đến thật xa.
“Lần sau mua một bộ ưu hóa bàn tay vàng, không biết sẽ tiến hành ưu hóa trên phương diện nào nữa. Là sau khi ưu hóa có thể lựa chọn gia tăng quyền khống chế hành động của Vương Bình trong mô phỏng hoặc là gia tăng xác suất nhận được thiên phú cao cấp mới.”
Ánh mắt Vương Bình lóe lên, nghĩ thầm trong lòng.
Bất luận là phương hướng nào, hắn đều có thể chấp nhận.
Nếu như cả hai cái cùng xuất hiện thì tốt nhất.
Nhưng Vương Bình cũng biết điều này là không hiện thực, cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.
Lúc này tầm nhìn của Vương Bình cũng thay đổi, xuất hiện ở một sơn cốc xa lạ.
Sau đó, Vương Bình liền nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông mặc một chiếc áo đen, đeo mặt nạ U Minh xuất hiện trên sơn cốc, ra tay một cách vô tình, trấn áp tất cả mọi người trong sơn cốc, Vương Bình trong mô phỏng cũng tuyệt vọng chết thảm hai lần.
Rất nhanh, mắt Vương Bình khôi phục lại bình thường, cả khuôn mặt đều là chấn động.
Cho dù chỉ là hình ảnh chết không nhắm mắt, hắn quan sát bằng con mắt của thượng đế, không chịu ảnh hưởng của khí tức và uy áp của hắn, đều khiến hắn phát lạnh từ tận đáy lòng, khó có thể tưởng tượng khi hắn đối mặt một cách chân thực thì khí tức của đối phương sẽ kinh khủng như thế nào.
“Hoàng giả ư.”
Vương Bình lẩm bẩm nói, trong lòng hết sức hướng tới cảnh giới đó.
“Kế tiếp tôi cũng nên đến đảo Thánh Tâm kiếm lấy chút ít linh thạch.”
Ngay sau đó, Vương Bình ngừng suy nghĩ, chuẩn bị đi đến đảo Thánh Tâm.
Lần này, hắn có lẽ sẽ phải ở trên đảo Thánh Tâm trong một khoảng thời gian dài, trong thời gian ngắn sẽ không về đại lục Huyền Quy.
Thậm chí, hắn có lẽ cũng sẽ không ở đảo Thánh Tâm quá lâu, sớm muộn gì đều phải đi Đông Hoang.
Bởi vì cùng với sự tăng lên của tu vi của hắn, linh thạch thượng phẩm trên đảo Thánh Tâm có lẽ cũng khó có thể cung cấp đủ cho mô phỏng của hắn.
Nếu như đi Đông Hoang, đi đi về về một chuyến thì thật sự quá phiền toái rồi.
Nếu đã như vậy thì liền mang Diệp Thần đi vậy.
Sau khi Vương Bình suy xét xong liền chuẩn bị đem Diệp Thần cùng nhau rời đi.
Còn về Bạch Thiên Hồng, hắn căn bản không có ý định mang hắn đi.
Dù sao huyết mạch của Bạch Thiên Hồng đặc thù, thông qua lần mô phỏng trước cũng có thể biết được đối phương đã bị người khác theo dõi rồi.
Đem hắn ra ngoài sẽ rất dễ gặp phải nguy hiểm.
Tuy rằng thông qua nhiều lần như vậy, hắn có thể biết rằng cường giả kinh khủng đó có lẽ là khinh thường ra tay với một con kiến như hắn, nhưng có thể ngăn chặn những nhân tố nguy hiểm, Vương Bình vẫn muốn hoàn toàn tránh thoát.
Càng đừng nói là Vương Bình cũng không muốn Bạch Thiên Hồng chết oan như thế.
Còn về Vương Bình trong mô phỏng sau này có quay về đại lục Huyền Quy đưa Bạch Thiên Hồng ra ngoài hay không, đó chính là chuyện của Vương Bình trong mô phỏng, không liên quan gì đến hắn.
Nghĩ đến đây, Vương Bình cũng tìm thấy Thái Vĩnh Long, nói rõ với hắn về việc rời khỏi đại lục Huyền Quy.
Đối với việc này, Thái Vĩnh Long đương nhiên là vô cùng vui sướng.