Ngoài điều đó ra, trong tương lai mà máy giả lập nhân sinh của hắn mô phỏng dường như không có vẻ gì là giúp được cho Vương Bình.
Điều này cũng khiến cho Thái Vĩnh Long hoài nghi nhân sinh, cái bàn thay vàng của hắn có thực sự hữu ích không vậy?
Nếu không có hào quang nhân vật chính sâu sắc như vậy, cái bàn tay vàng này dường như có hơi tác dụng, lộ ra vẻ cực kỳ phế vật.
“Trước mắt mà nói thì tác dụng đúng là không lớn.”
Vương Bình nhìn Thái Vĩnh Long, cũng không an ủi gì hắn, nói mấy thứ linh tinh như tương lai đầy hứa hẹn.
Dựa vào biểu hiện của bàn tay vàng của Thái Vĩnh Long hiện giờ, đúng là khá là phế vật, thuộc về loại có cũng được mà không có cũng chả sao, tác dụng của không quá rõ ràng.
Trong lần mô phỏng trước, hai người đã lấy được không ít cơ duyên ở bí cảnh Tử Nguyệt, nhưng chút cơ duyên này, nói thật thì cũng không tạo ra thay đổi về chất đối với thực lực của bọn họ.
Có thể nói, hắn cũng hơi thất vọng đối với cái này bàn tay vàng.
“Quả nhiên là như vậy, vậy thì đợi tới khi ta tích lũy đủ điểm tích lũy group, thì đổi sang bàn tay vàng khác.”
Thái Vĩnh Long cười khổ nói.
“Ý ta đang nói chính là hiện tại tình huống. Vốn dĩ nó vô dụng là bởi vì tu vi của chúng ta hiện tại quá thấp, cho nên mới trông như phế vật, đợi đến khi cũng ta trở nên mạnh lên, thì không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy, có thẻ biết được vị trí của các loại cơ duyên tuyệt thế.”
Vương Bình ý vị sâu xa mà nói.
“Đương nhiên, nếu như đến lúc đó mà còn vô dụng, ta vẫn đề nghị ngươi đi đổi cái khác.”
Dừng một chút, Vương Bình nói.
“Như vậy sao.” Thái Vĩnh Long như có điều suy nghĩ mà gật đầu. “Được, ta nghe Vương ca. Cho dù là sau này tu ma, hay là bàn tay vàng gì đó, Vương ca nói gì thì ta nghe cái đó.”
Thái Vĩnh Long bây giờ thực sự rất mơ hồ, lười suy nghĩ nhiều.
Có lão đại như Vương Bình dẫn dắt, hắn không cần phải lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần cố gắng hết sức trở nên mạnh mẽ theo sự sắp xếp của Vương Bình là được.
“Ừ.” Vương Bình gật đầu, không tiếp tục nói với Thái Vĩnh Long cái gì nữa, trực tiếp dẫn theo hắn xuống núi.
Thôn Bạch Mộc, Diệp gia.
Nhờ có tài nguyên phong phú mà Vương Bình ban cho, Diệp gia đã phát triển rất tốt.
Chỉ là Diệp gia biết rõ đạo lý tiền tài không nên để lộ, vẫn luôn phát triển một cách hết sức khiêm tốn, cũng cấm đệ tử trong tộc biểu hiện ra ngoài, tất cả đều phải giữ kín như bưng, chăm chỉ khổ luyện.
Mà Diệp Thần, có tài nguyên, tốc độ tu hành cũng có thể dùng câu một ngày đi ngàn dặm để hình dung.
Chỉ là Diệp Thần cũng không tự hào về sự tiến bộ của mình.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó gia nhập Kiếm Linh tông, được tiền bối Vương Bình thu nhận làm đệ tử.
Lúc này, Diệp Thần đang tu hành khắc khổ, không có chú ý tới, phía trên bầu trời có hai bóng người đang nhìn hắn.
“Hắn chính là khí vận chi tử mà Vương ca nói tới? Mặc dù trông dáng vẻ thiên phú không tồi, nhưng ta không thấy có chỗ nào đặc đặc biệt, ngay cả nhẫn lão gia gia cũng không có.”
Thái Vĩnh Long tò mò nhìn Diệp Thần, lẩm bẩm.
“Đó là bởi vì nhẫn lão gia gia trên người hắn đã bị cướp, và đã bị ta giết chết.”
Vương Bình thản nhiên nói.
“Ặc” Thái Vĩnh Long ngẩn cả người, ánh mắt trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nghẹn ngào mà nói một câu: “Con mẹ nó Vương ca của ta, người tàn nhẫn không nhiều lời, ngay cả nhẫn lão gia gia mà cũng dám tới giết chết, cũng không sợ gặp phải chuyện không may à.”
“Có gì mà phải sợ, còn không phải là có ta tới làm hướng dẫn cho hắn thì tốt hơn sao?”
Khóe miệng Vương Bình hơi nhếch lên, sau đó bay xuống dưới.
Thái Vĩnh Long cũng nhìn theo với ánh mắt kỳ lạ.
Người xuyên không làm “nhẫn lão gia gia” cho khí vận chi tử thực sự rất kỳ lạ.
“Vương Bình tiền bối!”
Cùng với việc Vương Bình cố ý hạ thấp độ, còn cố tình để lộ khí tức, người của Diệp gia đang luyện tập trong sân của Diệp gia cũng nhận thấy sự tồn tại của hai người, nhìn thấy Vương Bình đang đứng trên phi kiếm.
Đặc biệt là gia chủ Diệp gia, còn lộ ra vẻ mặt kính sợ xen lẫn vui mừng.
“Vương Bình tiền bối.” Vẻ mặt Diệp Thần cũng tràn đầy kinh ngạc, chờ mong mà nhìn Vương Bình.
“Diệp Thần, trong khoảng thời gian này bổn tọa vẫn luôn quan sát ngươi, ngươi quả nhiên là một hạt giống có thiên phú dị bẩm lại chịu khó chăm chỉ khổ luyện, cho nên bổn tọa nguyện ý nhận ngươi làm đệ tử, dạy ngươi tu hành.”
Vẻ mặt Vương Bình đầy vẻ nghiêm túc, nghiêm túc nói.
“Ngươi, có nguyện ý bái ta làm sư phụ.”
Gia chủ Diệp vui mừng khôn xiết, không ngờ sẽ có lúc xoay chuyển tình thế như vậy, vội vàng ra hiệu cho con trai đến làm lễ bái sư.
“Diệp Thần, bái kiến sư phụ!”
Diệp Thần cũng từ hoàn hồn lại trong kinh ngạc, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, trực tiếp quỳ xuống đất, làm lễ bái sư với Vương Bình.
“Không tệ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử đầu tiên của bổn tọa, bổn tọa sẽ hết lòng dạy dỗ ngươi, bồi dưỡng ngươi thành một đại năng tuyệt định.”
Vương Bình nghiêm mặt nói.
“Đệ tử nhất định sẽ khắc khổ tu hành, không phụ lòng sư phụ.”
Diệp Thần ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Vương Bình.
“Ừm. Nếu đã như vậy thì ngươi hãy đi theo ta tu hành.”
Vương Bình gật đầu, phất tay áo, cuốn Diệp Thần lên không trung, dưới chân ngưng tụ thành một thanh phi kiếm, nhàn nhạt nói.
“Vâng!” Diệp Thần vẻ mặt mong đợi gật đầu, cũng tò mò nhìn phi kiếm dưới chân, lại nhìn xuống các tộc nhân ở phía dưới, loại cảm giác này rất kỳ, nhưng lại làm cho hắn thực vui vẻ từ tận đáy lòng.
Sau này hắn cũng muốn ngự kiếm để đi, trường kiếm tẩu thiên nhai!
“Mẹ kiếp, Vương ca thật là ngầu, thật là chói mắt.”
Thái Vĩnh Long ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cảm thấy mình sắp bị Vương Bình chọc mù mắt mắt chó rồi.
Bày ra dáng vẻ của cao nhân, cao cao tại thượng mà nhận khí vận chi tử làm đồ đệ, khí tức siêu ngầu này lập tức tràn đầy.
Này, hắn thật sự rất hâm mộ.