Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337. Ma Tu Loạn Thế! Tình Cờ Triển Khai (7)

Chương 337. Ma tu loạn thế! Tình cờ triển khai (7)
Chương 337. Ma tu loạn thế! Tình cờ triển khai (7)

Vương Bình nghĩ về Băng Ngưng Nguyệt, âm thầm phân tích.

Đồng thời, hắn cũng bình tĩnh nhìn chung quanh, muốn tìm kiếm vị trí của Băng Ngưng Nguyệt.

Đương nhiên, hắn cũng không dùng linh thức, như vậy dễ đánh rắn động cỏ.

Thế nhưng Vương Bình suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không cần thiết phải như vậy, không khỏi mỉm cười, lên tiếng nói: “Băng cô nương, xem lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi.”

Lời nói của Vương Bình khiến Thái Vĩnh Long hơi ngẩn ra, không khỏi muốn thông qua sợi cơ duyên mà nhìn sang đó.

Chỉ là Thái Vĩnh Long vỗ trán, mới nhớ ra rằng bàn tay vàng của mình có quy tắc.

Một khi hắn tìm thấy cơ duyên trước, sợi cơ duyên sẽ biến mất.

“Tiền bối, vãn bối không phải cố ý nhìn trộm, chẳng qua là vãn bối đã phát hiện cây bảo dược này trước tiền bối, chỉ là trước đó ngại rằng thực lực không đủ nên mới không có ra tay. Lần này chuẩn bị đầy đủ mới đến đây hái, không ngờ là tiền bối đã ra tay trước một bước.”

Băng Ngưng Nguyệt giật mình, không ngờ rằng mình lại bị phát hiện, sau khi chần chừ, nàng vẫn lựa chọn xuất hiện, hơi cúi người với Vương Bình.

“Nếu bảo vật này không có duyên với vãn bối, vậy vãn bối sẽ rời đi.”

“Ha ha, Băng cô nương không cần phải căng thẳng, ta không có ác ý với ngươi.”

Vương Bình khẽ mỉm cười, lên tiếng nói.

“Còn nữa, ta tên là Vương Bình, năm nay mới hai mươi sáu tuổi, tuổi tác của ta và ngươi không chênh lệch bao nhiêu, ngươi gọi ta là đạo hữu là được, không cần phải gọi là tiền bối. “

Nếu so với Diệp Thần thì tuổi thọ của Băng Ngưng Nguyệt lớn hơn rất nhiều, nhưng bây giờ nàng cũng chỉ mới mười tám tuổi.

Nói thật đi, mười tám tuổi Bán Bộ Huyền Đan cảnh, hoàn toàn biến thái ở nơi như đảo Thánh Tâm này.

Nhưng nghĩ đến những thành tựu của Băng Ngưng Nguyệt trong tương lai, điều này không gì đáng ngạc nhiên.

Xem ra đây là kết quả của việc thể chất đặc biệt của Băng Ngưng Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, đợi đến khi nàng chính thức đi đến Băng cung, thì mới có thể chính thức thức tỉnh thiên phú, từ đó nhất phi trùng thiên.

Tất nhiên, mục tiêu mà nàng nhìn trúng có thể bị cướp, cũng là sự thật.

“Hai mươi sáu tuổi.”

Băng Ngưng Nguyệt ngây cả người.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Vương Bình bây giờ chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Hai mươi sáu tuổi mà đã có được tu vi như vậy, hơn nữa phẩm cấp Huyền đan ngưng kết được rõ ràng là cũng không đơn giản, thực sự kinh khủng.

Mặc dù hiện tại nàng cũng có tu vi Bán Bộ Huyền Đan cảnh, nhưng vì để có thể ngưng kết Huyền đan cao phẩm nên nàng cũng không có khả năng đột phá trong thời gian ngắn.

Có lẽ, đến khi nàng hai mươi sáu tuổi, cũng chưa chắc là có thể đột phá đến Huyền Đan cảnh.

“Nếu đã như vậy, ta sẽ to gan gọi ngươi là Vương đạo hữu.”

Băng Ngưng Nguyệt do dự một lúc, lên tiếng nói.

Biểu cảm và giọng điệu của nàng mang theo cảm giác lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy rằng nàng không dễ ở chung.

Nhưng Vương Bình đã nhìn thấy’hái hoa tặc Vương Bình’ từng trêu chọc Băng Ngưng Nguyệt, biết rằng nàng không phải là không dễ ở chung, ngược lại rất dịu dàng, ít nhất là sau khi cua được nàng thì là như vậy.

“Đây là Thái Vĩnh Long, là bạn của ta.”

Vương Bình mỉm cười gật đầu, cũng giới thiệu Thái Vĩnh Long.

Băng Ngưng Nguyệt nhìn Thái Vĩnh Long một cái, nhưng chỉ gật đầu, không có cùng thái độ như đối với Vương Bình.

Nàng không có thiện cảm với Thái Vĩnh Long, lức trước khi hắn ở thành Thánh Tâm, mặc dù ánh mắt của Thái Vĩnh Long không ác độc, nhưng vẫn khiến nàng có ấn tượng xấu.

Nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Băng Ngưng Nguyệt đối với mình, Thái Vĩnh Long cũng hơi xấu hổ, nghĩ tới biểu hiện trước đây của mình đúng là không tốt.

“Vương đạo hữu, không biết có thể từ bỏ Tứ Diệp Bạch Ngọc Hoa hay không, ta nguyện ý trao đổi bằng vật phẩm có giá trị tương đương.”

Băng Ngưng Nguyệt do dự một lúc, vẫn lấy hết can đảm nói.

Bảo dược giúp tăng ngộ tính rất quý giá, nàng cực kỳ cần, cũng không muốn bỏ lỡ.

Nếu như có thể nhận được loại bảo dược này, tăng thêm một chút ngộ tính, có lẽ nàng sẽ có thể lĩnh ngộ được ý cảnh Băng đại viên mãn, sao đó nương vào lần để cố gắng lĩnh ngộ thần thông.

Nửa năm sau, nàng còn muốn đi đến Băng cung chân chính tham gia thi đấu của Băng cung, nếu như biểu hiện xuất sắc, thì mới có thể lưu lại nơi đó tu hành, nhận được truyền thừa chân chính của Băng cung.

Vì lý do này, nàng mới mạo hiểm lên tiếng để thực hiện giao dịch với Vương Bình.

Mặc dù nàng có lá bài tẩy, nhưng nếu Vương Bình thuộc loại tu sĩ phóng hỏa, giết người, cướp bóc, không có chuyện ác nào là không làm thì có lẽ nàng sẽ phải trả giá rất lớn mới có thể trốn thoát được.

Suy cho cùng thì tu vi của hai người chênh lệch quá lớn, Vương Bình cũng không phải Huyền Đan cảnh bình thường, vậy thì càng không thể nào đánh được, ngay cả chạy trốn cũng đã là một vấn đề.

“Băng cô nương cũng biết giá trị của loại bảo dược này đối với tu sĩ chúng ta. Xin cho ta một ít thời gian để suy nghĩ, thế nào?”

Vương Bình không có trực tiếp từ chối Băng Ngưng Nguyệt, mà là ánh mắt lóe lên, cười nói.

“Tất nhiên là có thể.” Băng Ngưng Nguyệt thấy Vương Bình không có trực tiếp từ chối, cũng không có ý định ra tay với nàng, vì vậy hai mắt không khỏi sáng lên rất nhiều, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ấn tượng đối với Vương Bình càng tốt hơn một chút.

“Nếu đã như vậy, ba ngày nữa chúng ta gặp lại nhau ở thành Thánh Tâm. Đến lúc đó, ta sẽ cho Băng cô nương một câu trả lời chính xác.”

Vương Bình mỉm cười, nói.

Tuy nói có khả năng cao là hắn sẽ không trao đổi cây bảo dược này với Băng Ngưng Nguyệt, nhưng hắn cũng không có ý định hoàn toàn cự tuyệt trao đổi.

Bởi vì hắn cân nhắc đến một chuyện.

Đó chính là, nếu như trong vong ba ngày này hắn có thể tăng cấp ngộ tính lên thiên phú màu lam thậm chí là có thể là thiên phú màu đỏ, như vậy thì hắn sẽ không cần dùng đến cây bảo dược này rồi.

Bởi vì cấp bậc bảo dươc này, cho dù đạt tới cửu phẩm thì cũng không có tác dụng quá lớn đối với hắn.

Hết chương 337.
Bình Luận (0)
Comment