Trương Tuấn (70): “Không phải sống quá một ngày, có thể sống quá mười phút ta đều bái phục hắn. Ta chỉ có thể nói, virus zombie trong thế giới của ta cực kỳ biến thái. Trong khoảng thời gian này, các loại zombie đi khắp nơi, đâu đâu cũng có zombie sức chiến đấu nhị tinh, tam tinh, zombie ngũ tinh, lục tinh cũng không hiếm. Thậm chí, những zombie này còn bắt đầu xuất hiện trí tuệ, có xu thế hình thành quốc gia zombie.”
Diệp Tiểu Phàm (75): “Thế giới của các ngươi có vẻ có quá nhiều zombie mạnh, quân đội Trái Đất có chịu đựng được không?”
Ngô Nguyệt Minh (79): “Chắc chắn quân đội Trái Đất có thể chịu đựng được, nhiều nhất là vòng sinh thái diệt sạch, mặt đất bị quét sạch một lần mà thôi, không có gì to tát cả. Đối với Trái Đất, loại trình độ này chỉ tương đương với loài người đi cạo gió một lần. Chỉ có thể nói điều này là trí mạng với những sinh vật khác trong vòng sinh thái.”
Trương Tuấn (70): “Ta đã nói rồi. Zombie bắt đầu xuất hiện trí tuệ, zombie mạnh và có trí thông minh khá cao sẽ thống trị zombie khác, sẽ không tiến hành huỷ hoại không có ý nghĩa trong phạm vi lớn nữa. Ngoài ra, chế độ cấp bậc giữa zombie nghiêm ngặt hơn loài người nhiều, zombie cao cấp có thể tuỳ ý ra lệnh cho zombie cấp thấp, xem zombie cấp thấp trở thành đồ ăn cũng sẽ không phản kháng. Còn về zombie cùng cấp, ngày xưa còn sẽ chiến đấu cắn xé lẫn nhau, nhưng bây giờ thì không.”
Vương Bình (66): “Zombie xuất hiện trí tuệ, xem như trở thành chủng tộc có trí tuệ mới. Bọn họ sẽ dần dần hình thành nền văn minh của mình. Ta cảm thấy rất thú vị.”
La Vệ Quốc (85): “Cũng chỉ cường giả như Vương ca ngươi mới có thể cảm thấy thú vị, ta chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi. Bởi vì bọn họ sẽ thay thế nhân loại.”
Hứa Nghị (84): “Không có gì thay thế hay không thay thế cả, thế giới này chính là như vậy. Loài người đặc biệt, nhưng không phải sinh vặt đặc biệt duy nhất. Càng đừng nói bản thân zombie cũng xem như là loài người. Bọn họ là chủng tộc được hình thành sau khi virus tấn công gen. Trên một ý nghĩa nào đó, bọn họ cũng xem như là chủng tộc sau khi loài người tiến hoá. Virus muốn làm loài người tiến hoá, nhưng loài người không chịu được sức mạnh của virus nên gen mới hỏng mất, biến thành zombie, cuối cùng trọng tổ.”
Trương Hổ (5): “Lời giải thích này của ngươi đúng là kỳ lạ.”
Trương Tuấn (70): “Ta cảm thấy lệch đề rồi, không phải chúng ta nên thảo luận về Trần Khang à? Có điều, nền văn minh zombie thú vị thì thú vị thật, nhưng lại làm ta càng khó khăn hơn. Trước kia ta còn có thể săn giết zombie dựa vào thực lực mạnh mẽ, bây giờ thì không thể không kiêng nể gì như vậy nữa rồi. Tập thể một vài zombie nhỏ yếu thì thôi, ta không sợ. Ta chỉ sợ gặp phải loại zombie kinh khủng này. Mẹ nó, thực lực đã mạnh đến biến thái thì thôi, còn có một đống zombie cấp dưới nữa chứ.”
Vương Bình (66): “Vậy thì ngươi cũng xui xẻo thật đấy. Nhưng ta cảm thấy tiếp theo ngươi sẽ còn đau đầu hơn nữa. Bởi vì ngươi phải chăm sóc “tiền bối người xuyên không” là Trần Khang này, buồn cười.jpg.”
Trương Tuấn (70): “Vương ca, đừng vui sướng khi người gặp hoạ như vậy chứ.”
Trần Tư (83): “Ôm xin lỗi, anh trai của ta đã làm phiền ngươi rồi.”
Trương Tuấn (70): “Không cần phải nói vậy, thật ra ta cũng vui vì cuối cùng cũng có đồng đội, có người nói chuyện trong thế giới này rồi. Tuy là nam nên hơi tiếc nhưng có còn hơn không.”
Ngô Quân (20): “Khà khà, Trương ca bại lộ ý đồ rồi nhé.”
Phương Vân (3): “Bình thường, bình thường thôi. Dù gì thì một mình hắn ở thế giới zombie sắp nghẹn đến điên rồi. Trước kia, mỗi lần tham gia nhiệm vụ đều sẽ giúp đỡ người nghèo.”
Trương Hổ (5): “Ta cảm thấy nam cũng không phải không được, cười xấu xa.jpg.”
Vương Bình (66): “Trương Hổ, ngươi đủ rồi đấy, gay đi sang một bên đi, đừng dạy hư cái em gái trong group.”
Khi group đang vui vẻ, thế giới zombie, Trần Khang cũng lấy lại tinh thần từ trạng thái hai mắt mê mang.
Sau khi đọc được tin nhắn trong group chat, cuối cùng hắn cũng biết được tình hình của mình.
Hắn đã chết, sau đó được em gái của mình sống lại.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.
Thân là người anh, hắn vốn nên bảo vệ em gái của mình, kết quả lại phải để em gái mình tham gia các loại nhiệm vụ nguy hiểm tiết kiệm đủ điểm tích lũy quý giá sống lại mình, thật sự là hơi mất mặt.
“Trương ca, cảm ơn ngươi đã bảo vệ ta. Nếu không chắc chắn lại trở thành đồ ăn của zombie mất.”
Trần Khang nhìn Trương Tuấn với khuôn mặt tràn đầy biết ơn.
“Không có gì, thành viên group nên giúp đỡ lẫn nhau, đây là chuyện ta nên làm mà.” Trương Tuấn nói với vẻ nghiêm trang, “Nói nữa, lúc ngươi bị zombie ăn thịt có cảm giác gì?”
Câu trước của Trương Tuấn còn làm Trần Khang vô cùng cảm động, nhưng câu nói tiếp theo lập tức làm hắn im lặng, khuôn mặt mang theo vẻ sợ hãi, lại đen xì như đít nồi.
“Khụ khụ, ta chỉ đùa một chút thôi.”
Trương Tuấn ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng.
“So với chuyện này, ngươi có thể rút bàn tay vàng của mình ra trước. Mỗi một người xuyên không đều có thể rút ra bàn tay vàng của mình. Lúc ấy ngươi chưa kịp rút đã chết, đúng là hơi tiếc.”
“Ta biết rồi.”
Trần Khang hít sâu một hơi rồi rút ra bàn tay vàng của mình trong tâm trạng vô cùng chờ mong.
Sau đó, hắn lộ ra vẻ thất vọng.
“Sao rồi? Bàn tay vàng của ngươi là gì thế?”
Trương Tuấn tò mò hỏi.
“Giam cầm.”
Trần Khang thất vọng nói.
“Có thể giam cầm một đối tượng chỉ định, làm đối tượng này không thể nhúc nhích. Nhưng thực lực chênh lệch càng lớn thì thời gian giam cầm càng ngắn.”
“Ôi má ơi, thần kỹ!”
Trương Tuấn mở to mắt và kích động nói.
Bàn tay vàng người xuyên không rút ra đều mang tính ngẫu nhiên, có bình thường, có mạnh, nhưng không có bàn tay vàng nào yếu.
“Mạnh lắm à?”
Trần Khang nói với vẻ hơi mơ hồ.
“Nói đùa, đương nhiên là mạnh rồi. Ngươi nghĩ lại xem, lúc đánh đội, kỹ năng khống chế có quan trọng không? Mà kỹ năng của ngươi chính là kỹ năng khống chế mạnh mang tính chỉ định, là kỹ năng chuẩn bị để chiến đấu vượt cấp đó!”
Trương Tuấn tặc lưỡi cảm thán.