Trương Hổ (5): “Ách, ta luôn cảm thấy Vương ca đang vẽ bánh cho chúng ta. Nhưng cái bánh này đúng là rất thơm.”
Trần Dao (71): “Ta rất tò mò, không biết Vương ca nhận được bao nhiêu điểm tích lũy group.”
Vương Bình (66): “Không nhiều, chỉ một trăm vạn thôi. Vậy nên, sau này những người sức chiến đấu cao trong group nên tích cực tham gia, điểm tích lũy group sẽ rất nhiều.”
Phương Vân (3): “Mẹ kiếp, một trăm vạn điểm tích lũy group cũng đủ để ta mua đồ tối ưu hóa bàn tay một lần rồi, hâm mộ quá!”
Thái Vĩnh Long (1): “Gato quá đi, gato quá đi mất, yêu tinh chanh.jpg.”
Trần Dao (1): “Xem ra, nên tích cực tham gia làm nhiệm vụ mới được. Đối phó với những tính năng đặc biệt giá cả cũng tăng cao hơn rồi.”
Vương B́nh nh́n group chat nhiệt tình thảo luận, hài lòng mà gật đầu, sau đó liền tắt giao diện group chat.
Hắn châm dầu vào lửa là được rồi, không cần phải tiếp tục đầu độc nữa.
Suy cho cùng tất cả mọi người cũng không phải kẻ ngu, đều có suy nghĩ của bản thân.
“Nhắc mới nhớ, Alpha, sao ta cảm thấy lần này ngươi lại vẫn hack điểm tích lũy của chúng ta như trước.”
Vương B́nh vuốt cằm, trong đáy ḷng nói với Alpha.
Điều kì lạ là lần này vòng sáng sức chiến đấu đã phát triển đến trình độ cấp Thất Tinh, cho dù hắn đã bước một chân vào Âm Dương cảnh cũng không phải đối thủ của nó, còn phải nhờ sự trợ giúp của đồng đội mới đánh thắng.
Độ khó như này, cho dù là đối phó với luân hồi giả cũng sẽ có phần thưởng như vậy chăng?
“Ting. ngươi đã được phần thưởng thêm một trăm vạn điểm tích lũy group.”
Alpha không lên tiếng, âm thanh hệ thống group chat vang lên.
Vương Bình cạn lời với chuyện này.
Mẹ nó, vậy mà thật sự là như vậy à?
Kỳ lạ, rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Trước đây Alpha này đã hack bao nhiêu điểm tích lũy group của bọn họ rồi?
Chẳng lẽ hắn đoán chia 1:9 là sai sao? Tên này sẽ không phải đòi chia 1:99 chứ?
“Bỏ đi, lười nói với ngươi.”
Vương B́nh há miệng, rất muốn khinh thường Alpha một trận, nhưng vẫn thở dài một hơi.
Bây giờ hắn với Alpha cũng coi như là cùng một phe rồi, chỗ tốt mà hắn lấy được còn nhiều hơn so với các thành viên trong group, cũng chẳng có tư cách nói cái gì hết.
“Hôm nay ta có bốn trăm vạn điểm tích lũy group rồi, không biết có thể cường hóa lực âm nhất phẩm đến lực thuần âm không?”
Vương Bình nghĩ trong đáy lòng.
“Có thể. Thế nhưng muốn được giống như Huyền đan nhất phẩm tăng lên Huyền đan không chút tì vết nào thì phải cần hai trăm vạn điểm tích lũy group như trước đây.”
Giọng nói của Alpha vang lên.
“Vậy thì vẫn nên bỏ đi, ta cứ chờ trước đã.”
Vương Bình bĩu môi.
Một cái lực âm mà phải tốn tận 200 vạn, thật sự rất đắt, hắn không nỡ.
Thế nên, vẫn nên xem có thể tiếp tục chờ bug của máy giả lập nhân sinh không.
“Hệ thống, bây giờ ta mô phỏng trả phí cần tiêu bao nhiêu linh thạch?”
Sau khi Vương Bình thu lại cảm xúc thì bắt đầu hỏi trong đáy lòng.
“Ting, kiểm tra đo lường thấy tu vi của ký chủ đã bước một chân vào Âm Dương cảnh, số linh thạch cực phẩm cần để mô phỏng trả phí là 2 vạn.”
Âm thanh hệ thống vang lên.
Điều này làm da mặt Vương Bình hơi hơi co lại.
Hay lắm, vậy mà lại tăng gấp 4 lần.
Thế nhưng, suy nghĩ đến mức độ mà tu vi hắn tăng lên cũng chỉ tăng có 4 lần, hình như đây đã coi như là một kết thúc đẹp rồi.
Đương nhiên, hệ thống đã hạn chế số lượng linh thạch được sử dụng.
Nói cách khác, cuối cùng hắn cũng phải tiến về Đông Hoang rồi.
“Ta vẫn luôn muốn bí pháp che giấu khí tức, kết quả đến bây giờ mới thôi không muốn, cũng chưa từng chọn phần thưởng kia.”
Vương B́nh bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cái này chỉ có thể nói, phần thưởng mà hắn muốn chọn có quá nhiều, vẫn luôn bỏ lỡ bí pháp.
Đương nhiên, cũng có lúc làm mới phần thưởng không có bí pháp, điều này cũng là một vấn đề.
Sau khi trong lúc Vương Bình suy nghĩ liệu có nên mô phỏng miễn phí một lần hay không, khi lại tiến về Đông Hoang, thì cảm giác được có một người quen đến đây thăm bản thân.
Đó chính là Băng Ngưng Nguyệt.
“Băng cô nương hình như đã lĩnh ngộ ý cảnh băng đại viên mãn rồi à, chúc mừng, chúc mừng.”
Vương B́nh nh́n Băng Ngưng Nguyệt đang đi tới, ánh mắt chợt lóe, cười nói.
“Ta có thể lĩnh ngộ ý cảnh Băng đại viên mãn, vẫn là may mắn có được bốn lá hoa Bạch Ngọc do đạo hữu tặng.”
Trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Băng Ngưng Nguyệt hiện lên một nụ cười, nhẹ giọng nói.
“Không biết lúc này Băng cô nương tới thăm ta là vì chuyện gì vậy?”
Vương B́nh cũng không tiếp tục khách khí làm ǵ, ṭ ṃ hỏi.
“Trên thực tế, Băng cung ở đảo Thánh Tâm chỉ là cái cung điện được tách ra từ Băng cung ở Đông Hoang. 2 tháng sau ta sẽ tiến vào Băng cung chân chính, đoán chừng sẽ không quay lại đảo Thánh Tâm nữa. Thế nên lần này ta tới để nói lời từ biệt với ngươi.”
Khuôn mặt Băng Ngưng Nguyệt tràn đầy vẻ nghiêm túc nói.
“Nếu như sau này đạo hữu gặp phải phiền toái gì, ngươi có thể đến Băng cung tìm ta, ta chắc chắc sẽ dốc hết sức giúp ngươi.”
“Được.”
Vương B́nh vuốt cằm, cũng không từ chối ý tốt của Băng Ngưng Nguyệt.
Suy cho cùng, trong mô phỏng hắn đã thông qua nhưng hắn quả thực sẽ làm phiền Băng Ngưng Nguyệt một ít chuyện.
“Vương đạo hữu, ta vẫn có một thắc mắc, vì sao một thiên kiêu như đạo hữu lại ở nơi chật chội như đảo Thánh Tâm, mà không gia bái sư gia nhập vào Thiên Kiếm thánh địa, cũng có thể dễ dàng trở thành đệ tử nội môn, thậm chí trong tương lai còn có triển vọng trở thành chân truyền chuẩn nữa.”
Lúc này, Băng Ngưng Nguyệt hơi chần chừ nhưng vẫn tò mò mà hỏi ra.
“Ai nói ta không có ý nghĩ muốn gia nhập thánh địa? Chờ thời cơ chín muồi, tự khắc ta sẽ gia nhập Thiên Kiếm thánh địa.”
Vương B́nh khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mặc dù nói Thiên kiếm thánh chủ từng coi hắn như quân cờ nhưng nếu như có thể an toàn mà bái sư gia nhập Thiên Kiếm thánh địa, vậy hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.