Mặt mũi Vương Bình lạnh lùng, không nói thêm gì, tiếp tục vận dụng một lá bài tẩy.
Lĩnh vực ngũ hành trong nháy mắt triển khai, bao phủ lấy Đao ca.
“Ồ? Đây là lĩnh vực hả?”
Cơ thể Đao ca dừng lại, mũi đao cường đại kia cũng bị lĩnh vực nghiền nát.
Điều này khiến hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Haha, ngươi thật đúng là để ta mở mang tầm mắt, một tiểu tử Niết Bàn cảnh đại viên mãn, lại lĩnh ngộ được lĩnh vực chân chính. Chẳng qua, lĩnh vực thì làm sao, vẫn không thể trói được lão tử như thường thôi.”
Đao ca cười haha, cơ thể chấn động, đao văn trên người càng thêm dày đặc, khiến khí tức hắn tăng vọt, cường đại hơn.
Đồng thời, Yêu Đao trong tay hắn phóng ra hào quang càng thêm quỷ dị, cứng rắn ra lệnh xé rách một góc, tạo thành lỗ hổng của lĩnh vực.
Điều này cũng làm cho áp chế của lĩnh vực lên hắn trở nên vô hiệu.
“Giết!”
Đao ca hét lớn một tiếng, lần nữa xông đến Vương Bình.
Sắc mặt Vương Bình trầm trọng, không cam lòng yếu thế, cầm kiếm điên cuồng va chạm với Đao ca như trước.
Cũng may nhờ có Vương Bình triển khai lĩnh vực, đại chiến của hai người xảy ra ở trong lĩnh vực.
Nếu không, đại chiến của cấp độ Vương cảnh, chỉ là dư âm đã đủ để xé rách Trái Đất thành khối vụn, hóa thành từng cục đá vụn trong tinh không.
Bên kia, khỉ lông vàng đang điều khiến đại chiến ngự thú cùng ngự thú sư Thần cấp, Thống soái tối cao của Liên minh ngự thú sư.
Hắn thỉnh thoảng nhìn sang chỗ Vương Bình và Đao ca, trong lòng rung động, đồng thời bắt đầu thấy may mắn hơn.
Hắn không nghĩ tới rằng hậu bối người xuyên không Vương Bình này lại giấu diếm sâu đến thế, có thể cứng đối cứng với Đao ca.
Thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu như hắn tính kế đối phương thì sợ là có khi phải xong đời, đưa đầu người tại chỗ.
Ngự thú sư Thần cấp cùng những ngự thú khác cũng sợ hãi trong lòng như vậy.
Lực lượng của Vương Bình và Đao ca quá mức cường đại, khiến họ lần đầu tiên cảm nhận được mình nhỏ bé đến nhường nào.
Trước mặt hai người, ngự thú Thần cấp cũng chỉ là tồn tại sâu bọ, sẽ bị đối phương tiện tay giết chết.
Còn nhóm người Ngô Quân, Lưu Mai, Trần Khang, Trần Tư cũng chấn động giống vậy.
Thực lực của bọn họ quá yếu, không nhìn thấy chi tiết gì của trận đấu, nhưng thông qua Trái Đất vô tội bị liên lụy không còn hình dạng, bọn họ có thể thấy trận chiến rốt cuộc kịch liệt đến cỡ nào, thực lực của hai người rốt cuộc kinh khủng đến mức nào.
Phải biết rằng đây cũng không phải là Trái Đất bình thường, đây là Trái Đất to lớn hơn rất nhiều lần!
Không lâu sau đó, giọng nói của Vương Bình xuất hiện trong đầu Trần Tư và Trần Khang, để bọn họ động thủ.
Đồng thời cũng để Lưu Mai hành động, thử nghiệm xem có thể mê hoặc khỉ lông vàng hay không.
Đối với lần này, Trần Tư và Trần Khang liếc mắt nhìn nhau, không chút do dự làm theo phân phó của Vương Bình, bắt đầu vận dụng năng lực bàn tay vàng của chính mình.
Khi Trần Tư vận dụng năng lực, Đao ca chỉ cảm thấy lực lượng của mình lại bị cưỡng chế suy yếu đi một nửa.
Biến hóa bất thình lình làm sắc mặt Đao ca thay đổi nghiêm trọng, cùng lúc trực tiếp bị một kiếm của Vương Bình chém thành hai nửa.
Chẳng qua, hiển nhiên Đao ca cũng có thần thông loại khôi phục, cứng rắn làm cơ thể phục hồi như cũ đi tới, muốn tạm thời tránh chiến.
Nhưng Vương Bình cũng sẽ không theo mong muốn của hắn, năng lực của Trần Khang phát động lần nữa, vẻ mặt Đao ca lại đông cứng.
Bởi vì cơ thể của hắn đã bị giam cầm rồi, hoàn toàn không có cách nào để nhúc nhích.
“Mẹ kiếp, tiểu tử này sao lại có nhiều năng lực quỷ dị như vậy, đây là muốn bổ sổng lão tử sao!”
Đao ca trong lòng mắng lớn Vương Bình.
Đồng thời, hắn không biết Vương Bình từ đâu mà có nhiều năng lực quỷ dị như vậy, chỉ có thể nhịn đau dùng một lá bài tẩy lớn.
Trán hắn đột nhiên bay ra một hạt châu màu đen, tản ra hào quang kỳ lạ, khiến con người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Con ngươi Vương Bình co lại, không chút do dự triệu hồi ra Hoàng tháp Sí Hỏa chắn phía trước mình.
Tiếp theo, trong nháy mắt, hạt châu đen va chạm với Sí Hỏa Hoảng Tháp, lực lượng kinh khủng trút ra, khiến lĩnh vực của Vương Bình cũng bị xé rách.
Không có lĩnh vực che chở, nếu Trái Đất gặp phải năng lượng tiêu tán, tuyệt đối sẽ bị phá nổ.
Suy cho cùng, đây cũng là lực lượng áp đảo hơn hẳn Vương giả bình thường.
Vì vậy, Vương Bình điều khiển Sí Hỏa Hoảng Tháp, để uy thế của Hoàng Tháp bảo vệ Trái Đất, phòng ngừa Trái Đất bị phá nổ.
Nếu như vậy, nhóm người Ngô Quân phải chết.
Cũng chính là vào lúc này, Vương Bình phát hiện hơi thở Đao ca đã biến mất không thấy theo không gian loạn lưu.
“Chạy sao? Lần sau gặp lại, ta phải giết ngươi.”
Ánh mắt Vương Bình lóe lên, lạnh lùng hừ một tiếng, dáng vẻ hết sức khó chịu.
“Vương Bình, mới vừa rồi trong lúc ngươi giao chiến với hắn có phải nhường rồi không? Hình như là tiến hành trao đổi gì đó với hắn?”
Âm thanh của Alpha vang lên.
“Có sao? Ta một mực đề phòng lá bài tẩy của hắn, làm sao lại coi như là nhường được. Còn có, ngươi không thấy ta vận dụng Sí Hỏa Hoảng Tháp cũng không giết được hắn à? Những tiền bối người xuyên không này quá mạnh mẽ.”
Vương Bình lạnh lùng hừ một tiếng, bất mãn nói.
“Ngươi nói ta mà không biết ngượng, nếu như không phải là do ngươi làm ra những chuyện ngu ngốc thế này thì ta sao lại có thể bị nguy hiểm nhắm vào dù ở Tử Linh giới chứ. Hơn nữa trong lòng ta nghĩ gì chẳng lẽ ngươi lại không biết sao? Nhưng ngươi lúc nào cũng nghe lén tiếng lòng của ta mà.”
“Xin lỗi, là lỗi của ta.”
Alpha hơi im lặng, nó đuối lý, chỉ có thể chọn nói xin lỗi.
“Xem thấy thái độ thành khẩn của ngươi, ta tha thứ cho ngươi. Nhỡ kỹ những gì ngươi nói, lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Nếu không, cho dù là ngươi, hay là ta, đều phải chết.”
Vương Bình hít thở một hơi thật sâu, quát lớn.
“...Biết.” Alpha bị đè nén sau khi nói ra từ này, lựa chọn lặn đi.
Trong một lúc, nó thật sự không biết ai mới là cấp trên.
Nó thật sự sai sao?