Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 50 - Chương 50. Cảm Giác Mạnh Mẽ!

Chương 50. Cảm giác mạnh mẽ!
Chương 50. Cảm giác mạnh mẽ!

Mãi đến cuối cùng khi tất cả kết thúc, tinh thần của Vương Bình cũng thoát ra ngoài rồi, mặt mũi hắn đầy hốt hoảng. Hắn liếc nhìn nhà gỗ này, cảm thấy giống như mộng ảo, vô cùng không chân thật.

Loại thời không giao thoa, nhân sinh giao thoa này quá mâu thuẫn, có loại cảm giác Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu.

“Máy giả lập nhân sinh…” Rất lâu sau Vương Bình mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm tự nói: “Mỗi lần mô phỏng nhân sinh, thật sự là chữ viết sao? Là tương lai mô phỏng sao? Hay là, mỗi lần mô phỏng nhân sinh đều là thật, là tách ra thế giới song song. Cảm giác chân thật kia, thật sự khiến người ta khó có thể quên.”

“Ta đúng là nghĩ nhiều quá rồi, vậy mà lại liên tưởng đến loại hình thế giới song song ở thế giới huyền huyễn. Nói cho cùng là thế giới mô phỏng quá chân thật, khiến ta không phân biệt rõ hư thực rồi.”

Vương Bình lấy lại tinh thần, vỗ trán, cười khổ nói.

Ảnh hưởng của kinh nghiệm nhân sinh lần này đối với hắn thật sự quá sâu rồi, khiến hắn khó có thể quên đi rất nhiều cảnh tượng, luôn có cảm giác không phân biệt rõ thế giới hiện thực và thế giới mô phỏng.

“Vương Bình trong mô phỏng là một ảnh thu nhỏ của nhân sinh trong tương lai mô phỏng, hắn hận bản thân không có năng lực, hận bản thân nhỏ yếu…” Vương Bình mở cửa ra, nhìn lên bầu trời sao, khẽ nói: “Nói cho cùng, chuyện ta muốn làm vẫn chưa thay đổi, ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ mới được. Nếu như vậy, ta mới sẽ không chết, cũng sẽ không trơ mắt nhìn cố nhân tàn lụi.”

Đúng lúc này, trong người Vương Bình xuất hiện một sức mạnh dồi dào, tu vi của hắn trực tiếp tăng vọt đến Nguyên Linh cảnh tầng một.

Cảm giác mạnh mẽ này khiến hắn say mê.

Nhưng Vương Bình biết rất rõ căn cơ của hắn bây giờ rất phù phiếm.

Chung quy là cắn nhiều thuốc, từ lúc bắt đầu bước vào con đường tu hành, hắn chưa từng rời khỏi đan dược.

Kể từ hôm nay, hắn không thể cắn thuốc lung tung nữa, nếu không căn cơ quá phù phiếm, sớm muộn sẽ bị kẹt chết ở cảnh giới nào đó, khó có thể tiến bộ.

Giống như Bạch Thiên Hồng, hắn ở thế lực lớn như Linh Kiếm tông, sư tôn của hắn còn là Thái Thượng đại trưởng lão, tài nguyên gì mà không có?

Thế nhưng hắn lại giữ vững bản tâm, chưa từng cắn thuốc, một lòng tu hành, một lòng luyện kiếm.

Cho dù như vậy, tu vi của hắn vẫn tiến triển thần tốc, khó khăn gì đều có thể dễ dàng phá vỡ, hoàn toàn không ngăn cản được hắn.

Đây chính là căn cơ của Bạch Thiên Hồng, không nói hoàn mỹ vô khuyết, nhưng chắc chắn là vững chắc đến cực hạn.

Đột phá bình cảnh đối với Bạch Thiên Hồng có lẽ là chuyện như nước chảy thành sông.

Vương Bình có một loại trực giác, dù sao nơi đây vẫn là mảnh đảo nhỏ ngoài biển, truyền thừa võ đạo vô cùng yếu kém, hoặc là đã từng tuyệt tự.

Thiên tài của vùng đất nghèo nàn chưa chắc yếu hơn thiên tài những tông môn lớn kia bao nhiêu, cái bọn họ thiếu chỉ là cơ hội.

Nếu như Bạch Thiên Hồng ở Đông Hoang mà Thái Vĩnh Long nói, với tư chất và tâm tính của Bạch Thiên Hồng, e rằng hắn sẽ quật khởi với thế kinh người.

“Thế gian ít có ai giống như Bạch huynh.” Vương Bình cảm thán như vậy.

“Uống nào!”

Hôm sau, Vương Bình đi trong Xích thôn, nhìn trẻ con uống sữa thú, vui vẻ cười đùa, nhìn đám trẻ lớn hơn chút như Xích Phong đổ mồ hôi, cố gắng luyện võ, nỗi lòng dần dần bình tĩnh lại.

Hắn thích loại cảm giác tu vi uyên thâm, đứng ở trên vị trí cao kia, cũng thích cảm giác yên bình này.

Nhưng bây giờ hắn càng thích cảm giác yên bình này hơn, có thể khiến cảm xúc phức tạp của hắn dần dần tiêu tan, trở nên yên tĩnh.

“Vương Bình này, ngươi đừng cứ lượn lờ lung tung, có thời gian thì luyện tập kỹ năng hoặc đi săn với ta thì càng tốt hơn.” Thấy Vương Bình đi tới, Xích Hổ vỗ vai của hắn, la hét với chất giọng lớn đặc biệt kia của hắn: “Nếu không, cho dù thể chất của ngươi đặc biệt, tu vi một ngày tiến ngàn dặm, không có cơ sở luyện võ vững chắc và kinh nghiệm thực chiến, thì sau này chắc chắn cũng sẽ xảy ra chuyện.”

“Kinh nghiệm thực chiến của ta rất vững chắc.” Vương Bình cười nói.

“Từ sau khi ngươi để lộ thể chất có thể hấp thụ linh thạch nâng cao tu vi, thì không đến chỗ ta luyện nữa, còn vững chắc cái gì.” Xích Hổ bĩu môi, coi thường nói: “Ta thấy ngươi chính là ngoài mạnh trong yếu, gió vừa thổi đã đổ.”

“Vậy, chúng ta thi đấu xem?” Vương Bình cũng không để ý sự châm biếm của Xích Hổ, cười hỏi.

Hắn biết rất rõ, nam nhân của Xích thôn đều là hán tử thẳng thắn phóng khoáng, Xích Hổ không có ý châm biếm hắn, chỉ muốn khích tướng hắn, để hắn luyện quyền nhiều hơn, cũng bồi dưỡng kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn.

“Được.” Xích Hổ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng ngà rắn chắc, bắt đầu xoa tay: “He he, mặc dù tu vi của chúng ta như nhau, nhưng ta muốn thắng ngươi, ba chiêu là được rồi.”

“Ha ha.” Vương Bình cười nói: “Chuyện này thì ta không phục rồi. Có muốn cá cược không? Chỉ vược thịt và rượu hôm nay của ngươi đều thuộc về ta.”

“Đệch, tiểu tử ngươi ác thật đấy. Một ngày ta không ăn thịt không uống rượu, thì sẽ phát điên.” Da mặt Xích Hổ co giật.

“Không phải ngươi nói đánh bại ta trong ba chiêu à? Sao chút tự tin này cũng không có?” Vương Bình khích tướng ngược lại, rất nóng lòng muốn thử. “Không phải ngươi sợ ta rồi chứ?”

“Ai sợ tên gầy như sào trúc nha ngươi.” Xích Hổ trợn mắt, xoa tay: “Nếu ngươi đã nói như vậy, đợi lát đừng trách ta tàn nhẫn. Hôm nay, ta phải cho ngươi thấy sự chênh lệch kinh nghiệm chiến đấu.”

“Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!”

Có đứa trẻ ồn ào.

“Mở cược đây, mở cược đây.” Có đứa trẻ lớn còn hô to lên.

“Ta cược một miếng thịt, Xích Hổ thúc thúc thắng.”

“Ta cược hai miếng thịt, Xích Hổ thúc thúc thắng.”

“Ta cược một bát sữa thú, Vương Bình đại ca thắng!”

Xích Phong giơ tay.

“Xích Phong, sao ngươi lại cược Vương Bình đại ca thắng vậy? Vương Bình đại ca chưa từng chiến đấu, cứ cảm thấy cùng cảnh giới, ngay cả chúng ta cũng không đánh lại.” Một bé gái tết tóc của Xích thôn chớp đôi mắt đẹp linh hoạt, lẩm bẩm hỏi.

Hết chương 50.
Bình Luận (0)
Comment