‘Chỉ trong chớp mắt đã mấy chục năm nữa trôi qua, ngươi thành công lĩnh ngộ một thành của nguỵ pháp tắc hệ hoả.’
‘Không lâu sau khi ngươi lĩnh ngộ nguỵ pháp tắc hệ hoả, điểm khác biệt giữa lần mô phỏng này và lần mô phỏng nhân sinh trước đó là lần này, ngươi rõ ràng cảm giác được trên hải vực xuất hiện dao động không gian, có hai hơi thở cường đại buông xuống.’
‘Ngươi biết rõ đây là hai cường giả thượng giới xuất hiện ở Tử Linh giới. Tính thời gian, ngươi cũng không cảm thấy bất ngờ về sự xuất hiện của bọn họ.’
‘Vì thế, ngươi lựa chọn đi tới Thái Sơ cấm địa và tiến vào bên trong, muốn xâm nhập chỗ sâu nhất trong cấm địa, xem xem rốt cuộc bên trong tồn tại bí mật gì có thể thu hút cường giả thượng giới buông xuống Tử Linh giới, vả lại còn huỷ diệt cả hai giới.’
‘Bởi vì bây giờ thực lực của ngươi đã đủ mạnh nên ngươi đi tới nơi càng sâu hơn trong trí nhớ của ngươi.’
‘Nhưng dù là ngươi của bây giờ cũng vẫn khó có thể thừa nhận sương đen ở chỗ sâu hơn xâm nhập, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.’
‘Ngươi không hề hoảng sợ, ngươi làm Thái Vĩnh Long sử dụng bàn tay vàng của hắn thêm năng lực vào trên lá chắn năng lượng do ngươi triển khai.’
‘Có năng lực của Thái Vĩnh Long giúp đỡ, dưới trạng thái phòng ngự vô địch trong ba giây, ngươi không chút cố kỵ nhanh chóng nhảy vào chỗ sâu nhất trong Thái Sơ cấm địa.’
‘Sau đó, ngươi đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động.’
‘Ở nơi sâu nhất trong Thái Sơ thánh địa phong ấn một thanh trường thương đen nhánh. Mà cái gọi là sương đen cũng chỉ là hơi thở mà thanh trường thương đen nhánh này toả ra mà thôi.’
‘Ngươi không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc thanh trường thương thành là vũ khí cấp bậc gì. Điều duy nhất ngươi biết là đây là thứ không phải cường giả Thần cảnh có thể chạm vào.’
‘Đừng nói là cường giả Hư Thần cảnh, dù cường giả Thần Quân cảnh đại viên mãn tới cũng tuyệt đối không có tư cách chạm vào thanh trường thương màu đen này.’
‘Khi trong lòng ngươi chấn động, năng lực của Thái Vĩnh Long cũng sắp hết thời gian. Ngươi và Thái Vĩnh Long lập tức bị sương đen bao phủ rồi hoá thành hư vô.’
‘Vì có Phục Sinh phù nên ngươi đã sống lại, nhưng ngươi lại bị sương đen bao phủ rồi hoàn toàn tử vong.”
‘Bởi vì ngươi tử vong nên lần mô phỏng này đã kết thúc…’
…
“Vẫn chết. Nhưng thu hoạch lần này cũng đủ lớn. Nếu không có thiên phú màu tím này thì không biết ta phải mất bao lâu mới có thể tham ngộ Phần Thiên Đế Kinh, tăng lực chiến tới mức độ có thể giết chết Chuẩn Thần.”
“Cùng lúc đó, ta cũng không thể lĩnh ngộ ngụy pháp tắc mà chỉ cường giả Hư Thần cảnh mới có thể lĩnh ngộ. Tuy nguỵ pháp tắc chỉ là pháp tắc quá độ, nhưng cũng không phải là thứ mà lĩnh vực, pháp tướng có thể sánh bằng.”
Vương Bình nhìn nội dung mô phỏng lần này rồi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, ý thức của Vương Bình nhoáng lên, tâm nhìn thay đổi, hắn xuất hiện ở chỗ sâu trong Thái Sơ cấm địa, trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều cảm ngộ và hình ảnh.
Chờ đến khi mọi chuyện chấm dứt, hắn tận mắt nhìn thấy trường thương màu đen bị phong ấn bên trong chỗ sâu trong Thái Sơ cấm địa.
Thanh trường thương màu đen này còn khủng bố và quỷ dị hơn miêu tả trong dòng chữ mô phỏng nhiều.
Trên thân thương có một con mắt màu đỏ tươi toả ra ánh sáng yêu dị.
“Đây hẳn là một món Ma khí. Có lẽ là Ma khí có thể so sánh với Thánh khí.”
Vương Bình không khỏi đưa ra suy đoán.
Hắn chưa từng nhìn thấy Thánh khí mà chỉ từng cầm một món Thần khí hạ phẩm.
Trên thượng giới, Thần khí hạ phẩm chính là vũ khí của Chuẩn Thần và Hư Thần bình thường, kém quá nhiều so với phẩm cấp của trường thương màu đen.
“Nếu có thể có được thanh vũ khí này, dù bình thường ta không thể lấy ra, nhưng cũng tuyệt đối là một lá át chủ bài.”
Vương Bình thèm muốn nghĩ.
Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Không biết thông tin về thứ đồ chơi khủng bố này, không biết làm nó nhận chủ như thế nào, kết quả của việc phá phong ấn cho nó chính là huỷ diệt.
Đây vẫn chỉ là kết quả tạo thành khi trường thương màu đen khuếch tán hơi thở ra thôi đó.
Nếu nó bùng nổ toàn bộ uy năng thì khó có thể tượng tượng sẽ khủng bố cỡ nào.
“Ta đều phải nghi ngờ, không phải hai người thượng giới cố ý huỷ diệt thế giới, mà là bọn họ tìm đường chết muốn khống chế trường thương màu đen, sau đó nghênh đón huỷ diệt. Dưới sự bạo động của trường thương màu đen, bọn họ cũng chết ở bên trong.”
Vương Bình yên lặng nghĩ.
Lúc này, ý thức của hắn nhoáng lên, tầm nhìn thay đổi rồi quay về thế giới tu tiên của Tần Thiên.
Bởi vì lần này hắn đã hấp thu cảm ngộ vào lúc cuối cùng nên Vương Bình không phải lo lắng sẽ chậm trễ chuyện quan trọng vì phần thưởng cảm ngộ thêm vào.
“Ting, phần thưởng đã được tạo mới, ký chủ có thể lựa chọn hai mục bên dưới làm phần thưởng:
1. Tu vi Hoàng cảnh đại viên mãn (trùng tu đoạt được).
2. Thiên phú màu tím – Lấy sát chứng đạo.
3. Một món Hoàng khí bất kỳ.
4. Thiên phú màu xanh – Cường hoá tốc độ.”
“Bốn phần thưởng, thiên phú màu tím – Lấy sát chứng đạo à.”
Vương Bình thèm thuồng nhìn phần thưởng, nhưng hắn không thể chọn, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Ngoài ra, Vương Bình còn cảm thấy hơi tiếc.
Đó chính là, nếu có thể tách tăng thiên phú và cường hoá lực sát thương của thiên phú màu tím là Lấy sát chứng đạo này trở thành một phần thưởng riêng thì tốt rồi.
Nếu vậy thì chắc chắn Vương Bình sẽ lựa chọn một trong số đó.
Tiếc là trên đời này không có nếu như, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
“Hệ thống, ta lựa chọn 1. Tu vi Hoàng cảnh đại viên mãn và 3. Một món Hoàng khí ngẫu nhiên.”
Vì thế, Vương Bình không chút do dự đưa ra lựa chọn.
Hắn hoàn toàn không có ý định nhìn thiên phú màu xanh – Cường hoá tốc độ lấy một lần.
Thiên phú màu xanh thật sự không thể đuổi kịp tiết tấu, chọn nó sẽ chỉ lãng phí lựa chọn phần thưởng quý giá mà thôi.