‘Tuy các ngươi cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không thiếu cảnh giác. Dù gì Diệp Tiểu Phàm cũng đã biến thành con rối, điều này chứng tỏ quỷ dị không đơn giản. Thứ mạnh nhất của quỷ dị vĩnh viễn là năng lực cấp bậc cực cao của hắn chứ không phải là sức chiến đấu.’
‘Khi các ngươi đang đề phòng, quỷ dị mời các ngươi ngồi xuống rồi rót cho mỗi người một chén trà. Tất cả mọi người đều không có ý định uống, quỷ dị cảm thấy rất không thú vị.’
‘Sau đó, quỷ dị chủ động nói cho các ngươi biết năng lực của hắn. Năng lực của hắn là có thể biến một cửa hàng thành cứ điểm. Cứ điểm này là vô địch, không thể phá huỷ từ bên ngoài và cả bên trong. Cùng lúc đó, trong cứ điểm này, hắn là sự tồn tại vô địch, ai cũng không thể tổn thương hắn, ai cũng không thể chạm vào hắn. Đương nhiên, hắn cũng không thể tổn thương khách hàng của mình bằng phương pháp bình thường, nhiều lắm chỉ là đuổi ra ngoài mà thôi.’
‘Lời nói này làm khuôn mặt của các ngươi hơi thay đổi. Đây cũng là lần đầu tiên quỷ dị chủ động nói năng lực của mình cho các ngươi biết. Hơn nữa, nếu lời quỷ dị nói là thật thì sẽ rất phiền phức. Bởi vì các ngươi không thể giết chết hắn. Còn quỷ dị có thể đối phó với các ngươi thông qua phương pháp không bình thường.’
‘Khuôn mặt của ngươi trở nên lạnh lùng rồi bắt đầu thử tấn công cửa hàng nhỏ của quỷ dị. Điều làm ngươi phải im lặng là, dù ngươi đã bộc phát ra đòn tấn công đủ để giết chết Hư Thần cảnh cũng không làm quỷ dị bị thương, thậm chí còn không thể phá huỷ bất cứ thứ gì trong cửa hàng nhỏ.’
‘Quỷ dị không hề quan tâm khi nhìn thấy hành vi của ngươi Hắn chỉ khẽ mỉm cười rồi tỏ vẻ hắn quên không nói cho các ngươi biết một chuyện. Các ngươi tiến vào trong cửa hàng thì bắt buộc phải mua một tấm thẻ bài của hắn với một cái giá nhất định. Trong thẻ bài này có đủ thứ, có thể là giải thưởng lớn, cũng có thể là hố to, tất cả phải xem độ may mắn.’
‘Sau khi nghe thấy lời quỷ dị nói, nét mặt của các ngươi đều trở nên nghiêm trọng, biết ngay quỷ dị này không có ý tốt mà, từ lúc bắt đầu đã đào bẫy chờ các ngươi nhảy vào rồi. Nhưng, các ngươi lại không thể không nhảy vào.’
Dòng chữ mô phỏng đến đây là dừng lại, ý thức của Vương Bình nhoáng lên, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, cuối cùng tầm nhìn cũng biến thành trong cửa hàng nhỏ.
“Chúng ta phải trả một cái giá như thế nào? Sao hắn lại biến thành dáng vẻ này?”
Sắc mặt của Vương Bình trở nên nghiêm túc, hắn biết đã tới lúc lựa chọn bèn liếc nhìn Diệp Tiểu Phàm rồi trầm giọng nói.
“Hắn à, nếu ta nói là ta đã cứu hắn một mạng thì các ngươi có tin không?”
Quỷ dị nói với vẻ ý tứ sâu xa.
“Có ý gì?”
Vương Bình nhíu mày.
Khuôn mặt của nhóm người Ngô Quân cũng lộ ra vẻ kinh dị.
“Khi đi vào trong toà thành này, hắn đã trúng một lời nguyền, đừng ngidn bây giờ hắn đã trở thành con rối, nhưng trên thực tế, không có ta giúp đỡ thì linh hồn của hắn đã dị hoá từ lâu rồi.”
Quỷ dị bình tĩnh nói.
“Lời nguyền ư?”
Vương Bình nheo mắt lại.
Nói nữa, đúng là có một khoảng thời gian Diệp Tiểu Phàm không xuất hiện.
Lúc trước hắn vẫn luôn bị đuổi giết, chẳng lẽ là người tu tiên đuổi giết hắn đã ra tay ư?
Nhưng linh hồn dị hoá là chuyện thế nào?
“Thuận tiện nhắc nhở, ngoài ngươi, những người bên cạnh ngươi cũng đều đã dính phải lời nguyền, linh hồn đã bị dị hoá. Đặc biệt là tiểu tử này, tình huống của hắn là tệ nhất.’
Quỷ dị bình tĩnh nhìn Vương Bình rồi nhìn lướt qua nhóm người Trần Khang, cuối cùng chỉ về phía Trần Khang rồi chậm rãi nói.
“Cái gì? Ta cũng dính lời nguyền ư? Còn là tình huống tệ nhất? Vì sao ta lại không có chút cảm giác nào?”
Trần Khang chỉ vào bản thân, cảm thấy da đầu tê dại.
“Ha ha, ngươi cảm giác được mới là chuyện lạ đó.”
Quỷ dị cười nhạo một tiếng.
“Đừng úp mở nữa, ngươi nói thẳng cho chúng ta biết rốt cuộc là chuyện thế nào đi.”
Trần Khang vội vàng hỏi.
“Cửa hàng nhỏ của ta rất công bằng, muốn biết chuyện gì, muốn có được thứ gì thì phải trả một cái giá tương ứng và vận khí nhất định.”
Quỷ dị rút ra một bộ thẻ bài đặt trên mặt bàn rồi chậm rãi nói.
“Muốn biết chuyện gì, ngươi hãy dùng “tiền tệ” để mua thẻ bài đi, thẻ bài sẽ nói cho ngươi biết sự thật. Đương nhiên cũng có thể sẽ mua phải “thẻ xấu”, nếu vậy thì ngươi thảm rồi.”
Vương Bình im lặng và nhìn chằm chằm quỷ dị.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Diệp Tiểu Phàm.
Trong mô phỏng, sự tồn tại của group chat đã bị làm mờ, bọn họ không thể liên hệ thông qua group chat.
Nói cách khác, trên thực tế Diệp Tiểu Phàm không liên lạc được với bọn họ.
Vì thế, sau khi bị quỷ dị đưa tới tiểu điếm, hắn đã trúng chiêu của quỷ dị.
Biến thành con rối là do năng lực của quỷ dị, nhưng cũng do chính hắn mua thẻ bài, cược thứ gì đó.
“Đúng là phiền phức.”
Vương Bình thở dài.
Đúng, rất phiền phức.
Đối mặt với loại quỷ dị không thể dùng chiến đấu và mô phỏng để giải quyết, chỉ có thể dựa vào may mắn là chuyện phiền phức nhất với Vương Bình.
Nói thật, chuyện này làm Vương Bình nhớ tới một vài quyển tiểu thuyết có đề tài vai chính mở hắc điếm.
Chẳng qua, những vai chính đó gian xảo, nhưng không nguy hiểm như quỷ dị.
Khó trách quỷ dị này dám chủ động tìm bọn họ, bởi vì hắn chỉ có thể đối phó với bọn họ bằng phương pháp này.
“Sao? Có muốn mua thẻ bài, biết chuyện ngươi muốn biết không?”
Quỷ dị dụ dỗ từng bước.
Đối mặt với lời dụ dỗ của quỷ dị, nhóm người Trần Khang hơi im lặng.
“Ngươi nói ngoài ta, tất cả mọi người đều đã xảy ra chuyện. Nói cách khác là linh khí, linh quả và tài nguyên tu hành của thế giới này đã xuất hiện vấn đề, đúng không? Vì thế ngươi mới đoạt xá một người phàm chứ không phải người tu tiên có thực lực mạnh.”
Vương Bình nhìn về phía quỷ dị với ánh mắt vô cùng sắc bén rồi nói thẳng ra chân tướng.
Điểm này cũng không khó đoán.
Chỉ mỗi hắn không có vấn đề, những người khác đều có vấn đề, Trần Khang là nghiêm trọng nhất.
Điểm khác nhau giữa bọn họ là gì?