Vương Bình bình tĩnh hỏi.
“Căn nguyên thế giới!?”
Nghe thấy căn nguyên thế giới, quỷ dị cửa hàng giật mình rồi lập tức trở nên tỉnh táo, hắn xoa xoa tay rồi cười hì hì và nói.
“Nếu ngươi muốn dùng căn nguyên thế giới tạo thành năng lực, cũng không phải không thể. Nhưng ít nhất là phải có số này!”
Quỷ dị cửa hàng vừa nói vừa dựng thẳng một ngón tay lên.
“Đây là bao nhiêu?”
Vương Bình nhướng mày.
Mẹ nó, trong mô phỏng nhân sinh không liên lạc được với Alpha, hắn cũng không biết đơn vị của căn nguyên thế giới là gì.
Hiển nhiên điểm tích luỹ group không phù hợp với tình huống hiện giờ.
“Một nghìn cân căn nguyên thế giới. Ngoài ra, ngươi không được để đồng bọn của ngươi gian lận trong lúc giao dịch, phải thành thật rút thẻ.”
Quỷ dị cửa hàng toét miệng rồi nói.
“Ha ha, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à?”
Vương Bình lạnh lùng cười.
Tuy hắn không biết một nghìn cân căn nguyên thế giới tương đương với bao nhiêu điểm tích luỹ group, nhưng chắc chắn sẽ không ít, kẻ này xem hắn là con dê béo à.
“Có thì được, không có thì thôi.”
Quỷ dị cửa hàng bĩu môi rồi tỏ vẻ như đang nhìn người nghèo.
Gân xanh trên trán Vương Bình phồng lên, hắn rất muốn trực tiếp tát chết cái tên này.
Nhưng dường như Vương Bình nghĩ tới chuyện nào đó, hắn lập tức thi triển lực lượng rồi vươn tay về phía quỷ dị cửa hàng.
Tiếc là trong chớp mắt khi chạm vào quỷ dị cửa hành, lực lượng của Vương Bình đã biến mất.
“Sao? Không trả nổi tiền nên muốn dùng bạo lực à? Ta đã nói rồi, trong cửa hàng, ta chính là vô địch.”
Quỷ dị cửa hàng lạnh lùng cười.
“Còn nữa, thuận tiện nhắc nhở ngươi. Ta đã nói rồi, tất cả người tiến vào cửa hàng đều phải tiến hành rút thẻ, ngươi còn chưa rút thẻ đâu đấy.”
“Không thể bắt lấy à? Có vẻ phải dùng một vài thủ đoạn không bình thường rồi.”
Vương Bình không quan tâm tới lời nói của quỷ dị cửa hàng, hắn hơi nhíu mày rồi âm thầm suy nghĩ.
“Nếu ta muốn làm ngươi lên giường với một nữ nhân, loại nguyện vọng này có thể xếp vào trong thẻ bài không?”
Vương Bình nhìn về phía quỷ dị rồi bình tĩnh hỏi.
“Phụt.”
Lời nói của hắn làm Thái Vĩnh Long, Diệp Tiểu Phàm, Trần Tư và Ngô Quân đều ngây dại.
Vương ca, làm vậy cũng ghê quá rồi đó.
Đây là nguyện vọng kỳ quái gì hả?
“Tiểu tử, ngươi nghiêm túc đấy à?”
Quỷ dị cửa hàng hỏi với khuôn mặt tràn đầy vi diệu.
“Đương nhiên là ta đang nghiêm túc rồi.”
Vương Bình lạnh nhạt trả lời, “Ngươi chỉ cần trả lời ta là có được hay không là được.”
“Đương nhiên là được rồi. Chỉ cần ta có thể chấp nhận nguyện vọng của ngươi, nguyện vọng này nằm trong phạm vi năng lực của ta là có thể thực hiện bằng thẻ bài. Một khi ngươi rút trúng tấm thẻ ấy, dù ta có muốn hay không, ta đều phải thực hiện.”
Quỷ dị cửa hàng gật đầu rồi nói.
“Nhưng ta phải làm ngươi thêm một câu nội dung. Đó chính là phải làm trong cửa hàng, ta tuyệt đối không rời khỏi cửa hàng.”
Quỷ dị cửa hàng nói với khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc.
“Ha, đương nhiên là ở trong cửa hàng rồi.”
Vương Bình nói với vẻ đầy ý tứ sâu xa.
“Vậy thì bắt đầu rút thẻ đi. Bởi vì cấp bậc nguyện vọng của ngươi quá thấp nên cũng không cần trả cái giá gì quá đắt, ta tuỳ tiện rút một ít tu vi của ngươi vậy. Nhưng nếu ngươi rút phải thẻ xấu thì ngươi sẽ phải chịu đựng lời nguyền đó, ta rất chờ mong ngươi trở thành con rối của ta.”
Quỷ dị cửa hàng âm hiểm nói.
Vương Bình không nói thêm gì mà trực tiếp rút thẻ.
Hắn rất xui xẻo, trực tiếp rút phải thẻ bài biến thành con rối.
Sau đó, Vương Bình dần dần mất đi ý thức dưới ánh mắt hưng phấn của quỷ dị cửa hàng.
Lúc này, màn huỳnh quang xuất hiện, dòng chữ mô phỏng cũng xuất hiện.
‘Ting, vì ngươi biến thành con rối, mất đi linh hồn nên lần mô phỏng này đã kết thúc.’
Sau khi dòng chữ này xuất hiện, Vương Bình bỗng nhiên bừng tỉnh và thoát khỏi trạng thái mô phỏng hình thức đắm chìm.
“Phù.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Vương Bình thở hắt ra.
Cảm giác đánh mất linh hồn này vô cùng quỷ dị và đáng sợ, dù là hắn của bây giờ cũng có hơi nghĩ mà sợ.
May mà chỉ là mô phỏng, nếu là thật thì cũng chỉ có thể dựa vào bàn tay vàng của Ngô Quân để cứu thôi.
Nhưng không phải lần nào bàn tay vàng của Ngô Quân cũng có thể kích phát được khả năng giải cứu linh hồn.
“Vương ca, thế nào rồi?”
Thấy dáng vẻ tim đập nhanh của Vương Bình, Tần Thiên quan tâm hỏi.
“Có phương pháp xử lý quỷ dị rồi.”
Vương Bình nhìn Tần Thiên rồi nói.
Lời nói này vừa vang lên, mọi người đều lộ ra vẻ mặt vui sướng.
“Nhưng.”
Vương Bình im lặng một lát rồi lại nhìn về phía Tần Thiên.
Bây giờ, Trần Khang, Thái Vĩnh Long, Trần Tư và Ngô Quân vẫn chưa hấp thu linh khí, dùng năng lượng bao trùm bên ngoài thân thể bảo vệ mình.
Nhưng Tần Thiên và Diệp Tiểu Phàm đều xong đời rồi.
“Nhưng mà sao?”
Trái tim Tần Thiên đập lỡ một nhịp.
“Haiz, Tần Thiên, tình huống của ngươi và Diệp Tiểu Phàm rất tệ.”
Vương Bình thở dài rồi kể lại nội dụng trong lần mô phỏng này cho mọi người nghe.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của tất cả mọi người đều hoàn toàn thay đổi. Lời miêu tả của Vương Bình làm bọn họ có cảm giác buồn nôn.
Đặc biệt là Tần Thiên, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, hoảng sợ tới cực điểm.
Hắn, hắn đã trúng chiêu rồi sao?
Sao có thể?
“Một thế giới, hai quỷ dị, lại còn có một quỷ dị đã trưởng thành đại boss, cũng nguy hiểm quá rồi.”
Thái Vĩnh Long nhìn Tần Thiên bằng ánh mắt thương hại rồi thở dài.
“Ta, ta phải chết sao?”
Đôi mắt của Tần Thiên trở nên đờ đẫn.
“Không đến mức chết, chỉ là biến thành quái vật ngay cả ngươi cũng không biết và không thể diễn tả mà thôi.”
Vương Bình lắc đầu và nói.
“Như vậy còn thảm hơn cả chết.” Tinh thần của Tần Thiên sụp đổ
Mọi người đều im lặng rồi yên lặng thêm năng lượng vào bảo vệ mình, ngăn cản mình hấp thu linh khí ở bên ngoài và không đ linh khí ở bên ngoài tiếp xúc tới mình.
“Alpha, ngươi không nhận ra Tần Thiên và Diệp Tiểu Phàm đã trúng năng lực của quỷ dị à? Còn nữa, chẳng lẽ những thế giới có linh khí bọn họ từng đi tới cũng bị ô nhiễm luôn ư?”
Khi Tần Thiên sụp đổ, Vương Bình yên lặng hỏi Alpha dưới đáy lòng.