“Chẳng qua là, thế giới kia cũng không phải là thời kỳ Mạt Pháp, cho nên tài nguyên tương đối phong phú. Nói chính xác thì tài nguyên liên quan đến cường giả Thấn cảnh tương đối phong phú, trên Thánh Nhân, đều là bảo vật quý hiếm, hiếm hơn nhiều so với thập đại vũ trụ mà ngươi đang ở.”
“Chỉ là, các thế giới khác nhau đều có phản ứng bài trừ khác nhau, thế giới hắn đang ở có phản ứng đài trừ rất mạnh, ngươi không thể ở trong đó lâu được.”
“Thì ra là như vậy.”
Ánh mắt của Vương Bình trở nên kỳ quái.
“Nói cách khác, lần này ngươi đột nhiên phát động nhiệm vụ đoàn thể, chính là vì để cho ta dưới dạng hoàn thành nhiệm vụ lưu lại thời gian lâu hơn, từ đó đạt được tài nguyên của thế giới kia?”
“Chính xác.”
Âm thanh của Alpha lại vang lên.
“Hey, Alpha, ngươi thật sự quá tốt, từ nay ta cũng sẽ không nói ngươi đần nữa đâu.”
Hai mắt Vương Bình sáng lên, cười hì hì nói.
Hắn tin rằng Thái Nguyên Cổ Tinh nghèo, không nghĩa là những cổ tinh khác trong thập đại vũ trụ đều nghèo, nhất là trung tâm Cổ Tinh vực, không thể nào nghèo.
Nhưng, chỗ đó quá xa xôi, hắn không thể nào đến được.
Hơn nữa, nếu muốn thu thập tài nguyên trên Thái Nguyên Cổ Tinh, chỉ có thể đánh cướp Thánh Địa, nhưng những Thánh Địa đó đều có Thánh Nhân trấn tọa, vô cùng phiền phức, Vương Bình chỉ có thể đi đến hạ giới để để lấy vũ khí Chí Tôn trước rồi mới có thể đối phó.
Nhưng như vậy, sẽ thu hút sự chú ý của Chí Tôn, sẽ hết sức nguy hiểm.
Mà cướp những thần giáo kia, có cố gắng hết mức thì cũng chỉ có thể gom góp được tài nguyên cho một mô phỏng trả phí, chả có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa, làm như vậy sẽ thu hút sự chú ý của nhiều thế lực, cũng nguy hiểm chả kém.
Có thể nói, hành động này của Alpha, đúng thật là cực kỳ tốt với hắn, mở ra một cái cửa sau.
Alpha: “.”
Vương Bình không có ý định tiếp tục trêu chọc Alpha, chọn tham gia vào group chat.
Vương Thụ Tề (74): “Này, lần này vậy mà chỉ chỉ có hai người có thể tham gia nhiệm vụ đoàn thể, đúng là hiếm có.”
Trần Dao (71 tuổi): “Có lẽ là do nhiệm vụ lần này tương đối đơn giản. Nhưng mà, nhiệm vụ yêu cầu Vương ca ra tay, cũng có cảm giác sẽ không quá đơn giản, hơi kỳ quái.”
Lâm Viên Viên (80): “Bất kể là tình huống như thế nào, ta muốn tham gia vào nhiệm vụ lần này. Vương ca phi thăng, đúng là có hơi cô đơn lạnh lẽo. Mà trong thế giới của Dư Chính Đào kia, hình như có một vị Hư Thần, có thể để cho ta cướp đoạt sức mạnh.”
Vương Bình (66): “Ngươi muốn đi thì có thể đi, đúng lúc, thế giới đó hẳn là có rất nhiều cường giả đủ điều kiện để ngươi cướp đoạt tu vi.”
Ngô Quân (20): “Nếu như Vương ca và Lâm Viên Viên đã nói như vậy, vậy thì xem ra người được chọn cho nhiệm vụ lần này đã được quyết định rồi, vậy thì ta sẽ không tham gia cuộc vui nữa.”
Thái Vĩnh Long (1): “Lầu trên công một.”
Dư Chính Đào (91): “Vương ca sẽ đến thế giới của ta, rùng mình, lại vừa điên cuồng mong chờ.jpg. Vừa đúng lúc, ta còn có việc muốn nhờ Vương ca giúp đỡ.”
Vương Bình (66): “Có chuyện gì vậy? Cứ nói thẳng đi.”
Dư Chính Đào (91): “Trên thực tế thì hình như thế lực ở chỗ của sư tôn của ta đã đắc tội một vị cường giả Chuẩn Thần cảnh, hình huống hiện tại tương đối nguy hiểm.”
Lâm Viên Viên (80): “Chuẩn Thần à, ta cũng có thể đấu với hắn một trận, hình như không cần Vương ca phải ra tay.”
Trương Tuấn (70): “Có sao nói vậy, sao ta lại cảm thấy Viên Viên hơi lung lay rồi. Mặc dù ngươi có tu vi Chuẩn Thần, nhưng ở mặt công pháp, lĩnh ngộ ngụy pháp tắc gì đó đều rất kém, thậm chí còn không có ngụy pháp tắc, ngươi có thể chiến đấu vượt cấp à.”
Lâm Viên Viên (80): “.”
Vương Bình (66): “Mặc dù đúng là có hơi đả kích người ta thật, nhưng sức chiến đấu của ngươi đúng là yếu nhất trong cùng cảnh giới thật. Trừ khi ngươi tích góp sức mạnh, tích góp pháp lực đến một trình độ khủng bố, dùng lực để đánh bại vạn pháp.”
Lâm Viên Viên (80): “Hiểu rồi, sau này phải tìm thêm một số nam nhân luyện thể cường đại, cảm ngộ côn pháp thần thông, lĩnh hội pháp tắc gì gì đó, phiền phức thật, cũng chỉ có thể đợi đến sau khi bàn tay vàng được tối ưu hóa một lần nữa, xem xem có thể cướp đoạt được những thứ kia luôn hay không.”
Phương Vân (3): “Hay lắm, mặc niệm ba giây cho cắc cường giả luyện thể sau này.”
Vương Bình (66): “Về nhiệm vụ, để bắt đầu sau đi, ta vẫn còn một số việc cần phải làm.”
Sau khi để lại những lời này, Vương Bình lắn mất.
Nếu muốn đi đến thế giới chỗ Dư Chính Đào đang ở để lấy được tài nguyên, vậy thì phải chuẩn bị một số phương pháp bảo hiểm.
Suy cho cùng thì cái thể giới kia cũng có Thánh Nhân tồn tại.
Mặc dù Vương Bình không sợ Thánh Nhân, nếu không thể đánh được thì cũng có thể lợi dụng đường của group chat để chạy trốn, nhưng đối với việc lấy tài nguyên thì chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Do đó, Vương Bình dự định trước tiên là phải lấy được vũ khí Chí Tôn – Hắc Uyên Ma Thương, sau đó mới đến thế giới Dư Chính Đào đang ở.
Có vũ khí Chí Tôn – Hắc Uyên Ma Thương thì cho dù có đối đầu Thánh Nhân, Vương Bình sẽ có thể chống lại hắn, thậm chí là giết hắn.
Suy cho cùng thì tu sĩ mạnh nhất trong thế giới đó là cũng là tu sĩ Thánh Nhân cảnh, không thể tồn tại thứ như vũ khí Chí Tôn này.
Nói cách khác, Vương Bình sau khi có được vũ khí Chí Tôn – Hắc Uyên Ma Thương hoàn toàn có thể đi ngang trong thế giới đó.
“Kế tiếp, phải đi Thanh Nguyên Thần Giáo lấy một viên ma thạch khác từ tay lão tổ của Thanh Nguyên Thần Giá. Ngoài ra, còn phải lấy được phá trận phù. Đúng rồi, cây bảo dược khô trong tay lão tổ Bắc Tuyết Thần Triều kia, cũng phải tiện tay lấy luôn mới được.”
Sau khi Vương Bình suy tư, bóng dáng của hắn chợt lóe lên, bóng người của hắn thoáng qua, hòa vào trong không gian, nhanh chóng biến mất.
Thanh Nguyên Thần Giáo đang diễn ra thi đấu chân truyền, có thể nói là vô cùng sôi nổi, tất cả các cường giả khắp nơi đều được lời mời đến đây xem trận chiến.