Sau đó chính là linh trụ thông thiên rơi xuống, nuốt lấy Vương Bình.
Đây là lễ rửa tội của Thiên Đạo, là phần thưởng sau khi độ kiếp xong, rất có lợi cho tu sĩ.
Dưới lễ rửa tội của Thiên Đạo, Thời Không Đạo Thể của Vương Bình càng ngày càng mạnh mẽ, đồng thời tu vi cũng tăng lên đáng kể, đột phá một tiểu cảnh giới thành công, đạt tới cảnh giới Đại Thánh tầng tám.
“Bí pháp tiểu tử này vừa mới bộc phát ra là gì mà lại khủng bố như vậy chứ, mạnh mẽ đánh ra một kích đủ để đả thương một Bán Bộ Chí Tôn.”
Cũng chính vào lúc Vương Bình đón nhận lễ rửa tội của Thiên Đạo, vị Chí Tôn tự phong này cũng lộ ra vẻ mặt chấn động, hơi khó có thể tin được.
Suy cho cùng, điều này thật sự là vượt xa lẽ thường.
Cho dù là thiên kiêu thì cũng phải hợp với lẽ thường chứ.
Từ xưa đến nay, hắn thật sự chưa từng gặp một thiên kiêu nào có thể bộc phát ra một kích đủ để đả thương Bán Bộ Chí Tôn chỉ với tu vi Đại Thánh tầng bảy.
Cho dù là yêu nghiệt cũng có Thời Không Đạo Thể từng xuất hiện trong lịch sử thì cũng không đạt tới cảnh giới Đại Thánh cảnh đại viên mãn, cũng không thể vượt cấp chiến đấu được với Bán Bộ Chí Tôn được.
Cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn cũng chỉ là cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn bình thường, cũng chẳng phải là yêu nghiệt trong cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn.
Hết cách rồi, càng về sau, chênh lệch chiến lực mà cảnh giới mang lại càng lớn, cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn và Đại Thánh viên mãn, hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau, thực sự là quá mạnh rồi.
Trừ khi tu sĩ Đại Thánh đại viên mãn này không chỉ có được thể chất khủng bố mà còn khai phá thể chất đó đến một phạm vi nhất định, đồng thời còn phải lĩnh ngộ được đạo văn mới có hy vọng đánh được với Bán Bộ Chí Tôn.
Nhưng Vương Bình lại phá vỡ lẽ thường, bộc phát ra một kích khủng bố như vậy, khiến cho một Chí Tôn như hắn đều phải kinh hãi vì nó.
“Bí mật lớn! Trên người hắn có đại bí kinh thế, nếu như có được nó thì bản tôn tương lai chứng đạo cũng không phải không được!”
Vị Chí Tôn này lộ ra vẻ mặt hưng phấn, lựa chọn xuất thế không chút do dự.
Trong phút chốc, uy áp Chí Tôn khủng bố thổi quét cả Cổ Tinh này và những tinh vực xung quanh, khiến cho vô số tu sĩ kinh hãi, thậm chí có không ít tu sĩ trực tiếp bị nổ tung bởi uy áp Chí Tôn vô tình dật tán ra.
“Hỏa Hành Chí Tôn ra tay rồi, đây thật sự là được ăn cả ngã về không mà.”
“Tên tiểu bối này thật sự biến thái, cho dù là chúng ta ra tay, có lẽ cũng có thể bị hắn phản sát hoặc là chạy thoát, nhưng hắn cho dù mạnh đến thế nào thì cũng không thể là đối thủ của Chí Tôn được. Hắn gặp nguy rồi.”
“Không chắc, hắn rất có thể là truyền nhân của thế lực lớn. Cho dù không phải thì thiên kiêu thế này đều có đại khí vận, không dễ giết chết như vậy.”
Vào lúc Hỏa Hành Chí Tôn ra tay, ba vị Bán Bộ Chí Tôn tự phong trên Cổ Tinh liền bắt đầu thảo luận, yên lặng quan chiến.
“Hừ, Hỏa Hành Chí Tôn, ngươi vẫn là ngồi không yên rồi.”
Vương Bình lạnh lùng nhìn Hỏa Hành Chí Tôn xuất thế, thần thái đương nhiên, không chút sợ hãi.
Một khi đã thường xuyên ra vào viên Cổ Tinh này trong mô phỏng thì Vương Bình đương nhiên là biết được trên viên Cổ Tinh này có Chí Tôn, cũng biết đạo hiệu và tu vi của hắn.
Hỏa Hành Chí Tôn, tán tu, thọ nguyên không còn nhiều, tu vi chỉ là Nguyên Tôn sơ kỳ, tương đương với Chí Tôn bình thường nhất, trong số Chí Tôn thì người này cũng chỉ giống như một viên gạch trên sàn nhà mà thôi, không có gì mà phải sợ cả.
Tất nhiên, dù Vương Bình không sợ vị Hỏa Hành Chí Tôn này, cho rằng đối phương không có năng lực giết chết mình, nhưng cũng không xem nhẹ ý tứ của đối phương.
Cho dù Hỏa Hành Chí Tôn là nền móng của Chí Tôn cảnh, dưới tình trạng tuổi thọ không còn nhiều, việc có thể phát huy ra bao nhiêu chiến lực của thời kỳ đỉnh phong là một vấn đề. Tuy nhiên hắn cũng không phải là người mà tu sĩ Chí Tôn trở xuống có thể dễ dàng chạm vào.
Ở trước mặt hắn, Bán Bộ Chí Tôn chỉ như con kiến hôi mà thôi, sẽ bị đánh chết.
Nói thật, bây giờ dù Vương Bình triển khai toàn bộ chiến lực cũng không thể trực diện chống lại Hỏa Hành Chí Tôn.
Trừ khi người đó sơ suất, giống như Nguyên Lôi Chí Tôn trên Thái Nguyên Cổ Tinh lúc trước không nhìn thẳng vào hắn, dùng thân thể đón nhận công kích của hắn, sau đó bị hắn đánh bị thương.
Như vậy hắn mới có thể giết được Hỏa Hành Chí Tôn.
Nhưng rõ ràng đó là chuyện không thể. Lúc trước ở trong Thiên kiếp, hắn đã cho thấy chiến lực khá cường đại, còn thông thạo đạo Phệ Không đạo, một khi Hỏa Hành Chí Tôn chống lại hắn, chắc chắn sẽ ra tay toàn lực, không thể hạ thủ lưu tình.
Tuy nhiên Vương Bình có rất nhiều thủ đoạn chạy trốn, thế nên khi đối mặt với Hỏa Hành Chí Tôn mới có thể dửng dưng như vậy.
“Hỏa Hành Chí Tôn, muốn giết ta, ngươi không làm được đâu.”
Vương Bình cười lạnh lùng, mượn thần thông Thời Không, nhanh chóng trốn thật xa.
Nếu có thể, Vương Bình không muốn sử dụng tới thiên phú màu vàng đầy bất trắc - truyền tống.
Loại thiên phú lừa bịp làm cho người ta vừa yêu vừa hận này sử dụng trong mô phỏng còn được, trên thế giới thực tế vẫn nên kiềm chế một chút.
“Tiểu bối, ngươi quá càn rỡ rồi. Bổn tọa muốn giết ngươi, ngươi chạy tới chân trời góc bể cũng không trốn được.”
Hỏa Hành Chí Tôn cười cay nghiệt, hóa thành hỏa diễm, xé rách không gian, nhanh chóng đuổi theo.
Khoảng cách của hai bên bắt đầu rút ngắn lại.
Nếu là Đại Thánh bình thường thì đã bị bắt kịp từ lâu rồi. Hắn phong tỏa không gian, khó mà động đậy. Thế nhưng Thời Không Đại Thể trước mắt này cũng không đơn giản, hắn không thể phong tỏa được, chỉ có thể từ từ truy kích.
“Tuy nhiên Hỏa Hành Chí Tôn vô cùng tự tin về bản thân, cảm thấy Vương Bình không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, sớm muộn gì cũng bị hắn đuổi theo, sau đó trấn áp.