Sau khi Hỏa Hành Chí Tôn thoát khỏi mị hoặc, cảm nhận được tình trạng của mình, hắn gần như điên cuồng.
Hắn hoàn toàn không ngờ, chính mình lại bị một bầy kiến hôi bắt nạt thành như vậy.
Nếu cứ như thế này, rất nhanh thôi hắn sẽ bị mấy con kiến hôi Đại Thánh dẫn theo Thánh Vương, thậm chí là cả Thần Quân cảnh giết chết.
Hắn không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
Đến lúc đó, nếu chuyện hắn bị mấy con kiến hôi giết chết truyền ra ngoài, vậy Hỏa Hành Chí Tôn hắn sẽ bị gắn lên cột ô danh, mang tiếng Chí Tôn yếu nhất muôn đời.
“Tiểu bối, các ngươi chán sống rồi!”
Đôi mắt của Hỏa Hành Chí Tôn trợn tròn như muốn nứt ra. Đối mặt với tình huống như vậy, hắn tự hiểu không còn khả năng sống sót, dù có chạy thoát ra ngoài cũng không sống được bao lâu nữa.
Vì thế, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp tự bạo, thần hồn, thân thể, pháp lực, căn nguyên, hết thảy đều bốc cháy, tiến hành tự bạo kinh khủng nhất.
Trong nháy mắt, dao động năng lượng khủng bố thổi quét qua, làm cho không gian trong tinh không điên cuồng nổ tung, không gì có thể ngăn cản được dao động năng lượng khủng khiếp này.
Chí Tôn tự bạo bất chấp tất cả, chỉ e dù Chí Tôn này đã bị tước đi ba phần tư sức mạnh, hơn nữa còn bị đả thương nặng đi nữa, uy lực tự bạo kia không phải là thứ Chí Tôn bình thường có thể dễ dàng đỡ được, làm không tốt có thể bị trọng thương.
Nhưng việc Hỏa Hành Chí Tôn muốn dùng phương thức tự bạo để kéo đám người Vương Bình đồng quy vu tận là chắc chắn điều không thể.
Chính tại thời điểm Hỏa Hành Chí Tôn tự bạo, Vương Bình không do dự bảo Thái Vĩnh Long dùng bàn tay vàng của mình, đưa hiệu quả ban phước lên trên vòng bảo vệ.
Trong nháy mắt, dưới hiệu quả của bàn tay vàng của Thái Vĩnh Long, cho dù là Chí Tôn tự bạo cũng không thể phá vỡ phòng ngự của vòng bảo vệ này. Đám người Vương Bình đứng sừng sững, không hề bị thương.
“Thái tử, không thể không nói, thời gian duy trì bàn tay vàng của ngươi dù ngắn nhưng cường độ phòng ngự đúng là quá mạnh rồi.”
Sau khi đợi cho tất cả kết thúc, Vương Bình vỗ bả vai Thái Vĩnh Long, cười ha ha nói.
Mới chỉ cường hóa một lần là có thể đỡ được tự bạo của Chí Tôn đã suy yếu, cường độ phòng ngự này đúng là vượt qua mô phỏng rồi.
Dựa theo tính chất tối ưu hóa của bàn tay vàng, thông thường phải tối ưu hóa hai lần mới đạt tới hiệu quả này, sau đó hạn mức cao nhất chính là cấp Đại Đế.
Muốn vượt qua cấp Đại Đế thì phải tiến hành tối ưu hóa lần ba.
Chỉ là trong group này chỉ có hắn mới làm được tối ưu hóa lần thứ ba.”
“Phải rồi đó. Nếu như thời gian duy trì ngắn mà nói yếu như gà, ta thực sự muốn khóc chết rồi.”
Thái Vĩnh Long dở khóc dở cười nói.
“Lại nói, Viên Viên, lần này thật đáng tiếc, không thể cho ngươi nhặt tiện nghi rồi.”
Vương Bình nhìn Lâm Viên Viên, lắc đầu.
Mục đích hắn gọi Lâm Viên Viên tới đây, một là vì để đảm bảo, dùng làm đòn sát thủ, hai là để xem Lâm Viên Viên có thể đoạt được sức mạnh Chí Tôn này hay không.
Đáng tiếc, Chí Tôn quả nhiên không dễ giết như vậy. Mặc dù các loại buff của họ đều chất chồng lên trên cơ thể Hỏa Hành Chí Tôn, hắn cũng mở hết hỏa lực để đả thương nhưng lại không thể giết chết.
Hiệu quả mị hoặc của Lưu Mai cũng bị thoát khỏi.
Dưới tình huống như thế, thật ra thì bọn họ đã mất đi khả năng giết chất Hỏa Hành Chí Tôn.
Chỉ cần Hỏa Hành Chí Tôn thêm cho mình Thần Thông mang tính phòng ngự, vậy Vương Bình có thể phá vỡ hay không cũng là vấn đề.
Dù sao Thiên phú màu tím - Thần Thông Vô Hiệu Hóa của hắn hiện vẫn còn trong thời gian hồi chiêu.
Mười năm nhìn như rất ngắn nhưng ở trong thế giới thực tế lại rất dài.
Tiêu hao trăm năm tuổi thọ cũng không coi là gì, Vương Bình không thèm để ý.
Đáng tiếc, Hỏa Hành Chí Tôn bị bọn họ buff liên hoàn làm cho khiếp sợ, cho rằng chính mình không có cơ hội lật ngược thế cờ, dứt khoát bất chấp mọi giá tiến hành tự bạo.
Nếu như Hỏa Hành Chí Tôn chống đỡ thêm thời gian ngắn nữa thôi thì Vương Bình thật sự phải dẫn theo đám Thái Vĩnh Long chạy trối chết rồi.
“Vương ca, không sao, chúng ta từ từ trưởng thành là được, sau này cơ hội còn cả đống.”
Lâm Viên Viên lắc đầu nói.
“Ừ.” Vương Bình gật đầu, không nói gì thêm.
Sau đó Vương Bình suy nghĩ một lúc, bắt đầu lấy ra Thần Nguyên cấp bậc khác nhau trong thế giới trữ vật của mình phân cho đám người Thái Vĩnh Long.
Dù sao bọn họ cũng tiêu hao điểm tích lũy group để truyền tống đến đây hỗ trợ, Vương Bình không thể để bọn họ đến một chuyến vô ích, thù lao là cần thiết.
Đám người kia cho lì xì không nhận, vậy chi bằng thực tế chút, cứng rắn nhét cho bọn họ một ít tài nguyên.
“Ha ha, nếu Vương ca cho ta Thần Nguyên, vậy ta đây phải nhận rồi.”
Lần này thái độ của Vương Bình kiên quyết, Thái Vĩnh Long không có ý chối từ, vô cùng vui vẻ nói.
Tạm không nói đến thái độ kiên quyết như thế của Vương ca mà nói tới Thần Nguyên này trước. Đó là thứ trợ giúp tu hành, sao có thể cự tuyệt nổi.
“Đa tạ Vương ca!”
Trần Khang, Trần Tư, Lưu Mai cũng hết sức vui vẻ nói lời cảm tạ.
“Vương ca, ta không giúp được gì nhiều, không cần đâu.” Lâm Viên Viên lắc đầu, không có ý định nhận.
Đạo lý Vô công bất thụ lộc nàng hiểu rất rõ.
Lúc này, Vương Bình cười, không nói thêm nữa, thu Thần Nguyên về.
Sau đó Vương Bình suy nghĩ một lát, nói: “Tiếp theo các ngươi vẫn theo ta hay là truyền tống về?”
Nghe thế, Trần Khang, Trần Tư, Lưu Mai liếc nhìn nhau, tỏ ý trở về thế giới chỗ mình ở cũng khá tốt, như thế an toàn hơn.
Còn Lâm Viên Viên và Thái Vĩnh Long rõ ràng là không có ý định trở về.
Dù sao, Lâm Viên Viên lang bạt ở Thượng giới, vốn là đi không trở về rồi.
Còn Thái Vĩnh Long vẫn sống tạm ở Thái Nguyên Cổ Tinh, tu hành không có gì tiến triển, tất nhiên ôm bắp đùi Vương Bình an toàn hơn nhiều, cũng có thể giúp nhanh chóng gia tăng tu vi.