Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Trong Nhóm Chat (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87. Chém Bằng Một Kiếm (2)

Chương 87. Chém bằng một kiếm (2)
Chương 87. Chém bằng một kiếm (2)

Dù có năng lực dự báo trước tương lai, hơn nữa tu vi của Vương Bình cũng đã đạt đến trình độ Linh Nguyên cảnh đại viên mãn, nhưng cả group vẫn bị diệt sạch hai lần thì quả là rất vô lý.

“Cũng may là có Vương ca ở đây.” Ngô Quân vội vàng nói, vẻ mặt sùng bái nhìn Vương Bình.

“Sau này, ta cũng nghe theo lời Vương ca.” Trương Hổ tươi cười.

Đám người Trần Dao, Lưu Mai cũng gật đầu.

“Nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì, so với những điều này, chúng ta vẫn nên sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ để rời khỏi thế giới này sớm hơn.”

Vương Bình lắc đầu nói.

“Sau khi trở về thì phải nỗ lực mạnh lên mới được, nhiệm vụ đoàn thể đầu tiên đã nguy hiểm như vậy, khó tưởng tượng được những nhiệm vụ đoàn thể sau này lại đáng sợ đến mức nào.”

Dừng một chút, Vương Bình nói với sắc mặt nghiêm trọng.

Lời này vừa nói ra, biểu cảm của mọi người đều trở nên nặng nề lần nữa.

Quả thực đây là nhiệm vụ đoàn thể đầu tiên đã có thể dễ dàng tiêu diệt cả đám bọn họ, khó có thể tưởng tượng được nhiệm vụ đoàn thể sau này khó khăn biết bao.

Mặc dù sau khi gia nhập vào group chat người xuyên không, mọi người biết sau này sẽ gặp phải không ít nguy cơ sinh tử, nhưng lần đầu tiên đã nguy hiểm như vậy khiến bọn họ không lường trước được, và vô cùng tuyệt vọng.

“Trở nên mạnh hơn sao!” Lưu Mai cười khổ, nàng chỉ là một người cổ đại bình thường, làm thế nào để trở nên mạnh hơn đây.

Ngô Quân nghiến răng, siết chặt nắm đấm.

Xem ra, hắn cũng không thể chỉ đi làm mỗi ngày, muốn sống tạm qua ngày được.

Bắt buộc phải nghĩ cách trở nên mạnh hơn mới được.

Ở thế giới của hắn, mặc dù hiện tại vẫn chưa phát hiện lực lượng Siêu Phàm nào, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật vượt xa trái đất trước khi xuyên không.

Có lẽ hắn có thể bắt đầu từ phương diện này.

Không có cách nào trở nên mạnh mẽ thông qua việc tu luyện, vậy thì máy móc giáng lâm!

“Trở nên mạnh lên sao, ta thấy trở nên mạnh hơn trong khoảng thời gian ngắn thì e là rất khó. Nhưng thông qua con đường của lão sư có lẽ có thể lấy tới một vài quyển trục cấm chú.”

Sắc mặt của Trương Hổ thay đổi không ngừng.

Cấm chú là ma pháp cấm kỵ mà chỉ có Đại ma đạo sư mới có thể dùng được.

Mà quyển trục cấm chú là đạo cụ phong ấn cấm chú của Đại ma đạo sư vào trong, có thể tự do sử dụng.

Đạo cụ này, nói vô giá thì cũng không khoa trương chút nào.

Nhưng vì giữ mạng hắn chỉ đành mặt dày đi đòi hỏi.

Trần Dao không nói gì, thế giới nàng ở rất nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội của nàng.

Bàn tay vàng của nàng rất mạnh, sở dĩ khi tham gia nhiệm vụ lần này chỉ có sức chiến đấu Tiên Thiên cảnh, còn bởi vì thời gian xuyên không của nàng quá ngắn, mới chỉ có một tháng.

Cho nàng thêm chút thời gian thì thực lực của nàng nhất định sẽ tăng nhanh.

Thái Vĩnh Long nhìn Vương Bình rồi mỉm cười bất đắc dĩ.

Ban đầu, hắn còn định đợi đến khi đột phá Linh Nguyên cảnh thì đi một bí cảnh nào đó để tìm cơ duyên.

Bây giờ xem ra không thể kéo dài nữa.

Nhiệm vụ đoàn thể xuất hiện khiến lòng bọn họ nổi lên cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ.

Nhưng đáng tiếc không có cách nào vào phó bản với Vương Bình, nếu không với năng lực của Vương Bình nhất định sẽ có thu hoạch lớn và cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Đến khi đó, cho dù hắn chỉ lấy một phần tài nguyên nhỏ, Vương Bình lấy phần nhiều hơn thì hắn cũng có thể đột phá đến Linh Nguyên cảnh.

Đáng tiếc là không có nếu như.

Hai người họ có ở cùng một vị diện hay không cũng không rõ ràng.

Vẻ mặt của Trương Tuấn vẫn rất khó coi, hắn chẳng nói lời nào.

Mà biểu cảm của Phương Vân mặc dù không thay đổi, vẫn là dáng vẻ hi hi ha ha như cũ, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Ở thế giới kiếm hiệp, giới hạn thực lực quá thấp, cũng không có cách nào sử dụng khoa học kỹ thuật

Có lẽ chẳng bao lâu nữa thì xếp hạng thực lực trong group của hắn sẽ tụt xuống đáy.

Nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn Ngô Quân và Lưu Mai một chút.

Thực lòng mà nói thì tỷ lệ tử vong của ba người bọn họ trong tương lai sẽ rất cao.

“Bắt đầu hành động thôi Thái ca. Ngươi đi ra ngoài gây rối để dẫn dụ zombie quỷ dị ra, sau đó ta cùng với Phương Vân sẽ ra tay giết chết nó.”

Không để ý biểu cảm của mọi người thay đổi, Vương Bình nhìn về phía Thái Vĩnh Long, ra hiệu hắn trực tiếp ra tay.

Dù sao thì có thể trở về sớm một chút, hắn không muốn ở lại thế giới này thêm chút nào nữa.

“Được.”

Thái Vĩnh Long gật đầu.

“Tại sao phải dẫn theo ta?” Phương Vân có hơi sững sờ. “Thực lực của ta hiện giờ là Tiên Thiên cảnh, không giúp được gì đâu.”

Mọi người đều nhìn về phía Phương Vân, ánh mắt vi diệu.

Điều này cũng khiến cho Phương Vân định thần trở lại và có hơi ngại ngùng.

Được rồi, ta đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.

Không dẫn theo hắn sao có thể tạo thành số lẻ để phòng ngừa Thái ca bị lây nhiễm chứ.

“Bình thường động não nhiều một chút đi, đừng lúc nào cũng nghĩ đến nữ nhân.” Thái Vĩnh Long có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ vào vai của Phương Vân rồi sau đó trực tiếp rời khỏi phòng.

Đối với chuyện này, khuôn mặt của Phương Vân co quắp, hắn không cách nào phản bác mà chỉ đành nói thầm: “Chuyện này thì có liên quan gì đến nữ nhân.”

Ở một bên khác, Trương Hổ nhìn Phương Vân rồi lại nhìn Vương Bình, cũng rất muốn nói nếu như Phương Vân không bằng lòng đi thì để hắn đi.

Như vậy, có lẽ cống hiến trong lúc làm nhiệm vụ đoàn thể sẽ nhiều hơn một chút, đến lúc đó phần thưởng cũng sẽ nhiều hơn.

Nhưng hắn không dám mở miệng nói.

Dẫu sao thì cũng do ấn tượng trước kia của Vương Bình đối với hắn cũng không coi là tốt lắm, bây giờ nếu đứng ra để tranh giành lợi ích, chắc chắn sẽ càng bị ghét hơn.

Rất nhanh, Thái Vĩnh Long đã rời khỏi cứ điểm, ra tay ở một nơi cách đó hơn hàng nghìn mét.

Toàn thân hắn đan xen với chân khí màu đen, bước đi trên không, vung đao lên chém xuống mặt đất.

Hết chương 87.
Bình Luận (0)
Comment