‘Ám Tinh Đại Thánh cười hì hì nói, lá gan tiểu tử ngươi quả không nhỏ, dám lấy Thiên Vũ Đế ra dọa hắn. Nhưng Ám Tinh Đại Thánh nói Thiên Vũ Đế đến cũng vô dụng, hôm nay hắn không muốn sát sinh nên không có hứng ra tay với ngươi.’
‘Nghe xong ngươi thầm bĩu môi, nghi ngờ hắn sợ Thiên Vũ Đại Đế. Chuẩn Đế có mạnh đến đâu vẫn là Chuẩn Đế, đấu với Thiên Vũ Đại Đế chỉ có thể bị vặn đầu xuống làm bóng đá thôi.’
‘Đương nhiên dù trong lòng phỉ nhổ nhưng ngươi cũng không định nói ra, ngoài mặt còn khen Ám Tinh Đại Thánh có phong phạm của tiền bối, không thèm so đo với vãn bối.’
‘Ám Tinh Đại Thánh phất phất tay bảo tiểu tử ngươi đừng dùng trò này nữa. Sau đó hắn lấy ra một vật, giao lệnh bài và bí pháp Cửu Tinh Các cho ngươi.’
‘Việc này khiến ngươi có chút suy tư. Lệnh bài này rõ ràng khác với lệnh bài mà ngươi lấy được trong lần mô phỏng trước, chất liệu của nó rất đặc biệt, rõ ràng cao cấp hơn rất nhiều. Bí pháp thì vẫn như lần trước nhưng có vẻ hoàn chỉnh hơn chút.’
‘Sau đó Ám Tinh Đại Thánh nhìn ngươi đầy tiếc nuối, nói rằng hắn gặp ngươi muộn quá, nếu hắn gặp ngươi sớm hơn và mang ngươi trước Thiên Vũ Đại Đế thì sau này hắn có thể bồi dưỡng ngươi thành người thừa kế Cửu Tinh các rồi.’
‘Nghe hắn nói vậy, ngươi khá bất ngờ, suy đoán địa vị của Ám Tinh Đại Thánh trong Cửu Tinh Các còn cao hơn ngươi tưởng tượng nhiều, dù sao hắn cũng là người có quyền bồi dưỡng người thừa kế Cửu Tinh Các cơ mà.
‘Thậm chí ngươi còn nghi ngờ Ám Tinh Đại Thánh chẳng lẽ lại là một trong số Cửu Tinh ư. Nếu vậy hắn sẽ có chiến lực địch được cả Đại Đế như trong truyền thuyết nên đúng như hắn vừa nói, hắn thực sự không hề sợ Thiên Vũ Đại Đế.’
‘Trong khi ngươi đang có vô số suy đoán, Hắc Tinh Đại Thánh phất phất tay, hết sức khó chịu bảo ngươi rời đi, bộ dạng dường như vẫn vô cùng tiếc nuối.’
‘Ngươi cũng chẳng hề dây dưa mà lựa chọn cáo từ.’
‘Nhưng đúng lúc ngươi đang định rời đi, Ám Tinh Đại Thánh lại ngăn ngươi lại và nói rằng sau khi Hoàng Kim đại thế đến, hắn lại tới tìm ngươi, dẫn ngươi tới một nơi rất có ích cho ngươi nên chớ có từ chối.’
‘Nghe vậy, ngươi có chút kinh ngạc gật đầu, tuy không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Sau đó ngươi trực tiếp dẫn Phương Tinh Vũ rời khỏi đây.’
‘Sau khi ngươi rời đi, Ám Tinh Đại Thánh vẫn còn gật gù đắc ý nghĩ thầm, đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc, bóng dáng hắn cũng dần biến mất.’
"Chẳng lẽ Ám Tinh Đại Thánh lại có lai lịch lớn đến vậy sao? Xem ra sau này phải tỉnh táo một chút, trừ khi đối phương để lộ bộ mặt thật, bằng không dù là tu sĩ có tu vi thế nào cũng không thể khinh thường. Có khi một Thần Quân nào đó lại là Thiên Chí Tôn thậm chí là Chuẩn Đế cải trang thành đó.’
Vương Bình nhìn nội dung văn bản mô phỏng cũng phải cạn lời.
Lúc đầu hắn tưởng trên đời này không có nhiều người quỷ quyệt như mình, nhưng giờ xem ra ngươi đã tưởng bở rồi.
Cố Huyền chính là một kẻ quỷ quyệt, Ám Tinh Đại Thánh cũng vậy, ngay cả sư tôn hắn Thiên Vũ Đại Đế cũng thuộc kiểu người luôn giả vờ khiêm tốn.
Bao nhiêu ví dụ bày ra trước mắt như vậy, Vương Bình thực sự lo lắng sau này chẳng may mình sẽ gặp phải một kẻ giả heo ăn thịt hổ lại không dễ nói chuyện thì chỉ có nước game over thôi.
"Ừm, quả nhiên giấu mình mới là vương đạo. Trong hiện thực ta không thành Đại Đế là nhất quyết không đi ra chịu chết đâu, trừ khi ta quá nghèo."
Vương Bình ấn vào mi tâm thở dài.
Nếu máy giả lập nhân sinh vừa không mất phí còn được đổi mới theo thời gian thì chắc chắn ngươi sẽ ẩn mình đến cùng.
Nhưng hết cách rồi, phải tiêu tiền, phải kiếm tiền chứ, chỉ có thể thỉnh thoảng mạo hiểm tý thôi.
Mặc dù cái mà hắn gọi là mạo hiểm của hắn thực ra đã được tiến hành trên tình huống an toàn theo trong mô phỏng nhân sinh rồi nhưng trong mắt các tu sĩ khác, đây là mạo hiểm cái mọe gì.
Nhưng đối với Vương Bình, chư thiên là một nhân tố không xác định, hệ số an toàn của hắn không được 100% cũng phải 98%.
Hệ số an toàn chỉ có 98% không phải mạo hiểm thì là gì? Thực sự quá nguy hiểm rồi ấy!
Sau đó Vương Bình gạt đi những suy nghĩ trong đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
‘Đến khi ngươi đã hoàn toàn rời xa Ám Tinh Đại Thánh, Phương Tinh Vũ mới mặt như đưa đám nói ra một câu khiến vẻ mặt ngươi trở nên cứng đờ. Hắn mếu máo nói hắn cảm thấy đi theo ngươi có mười cái mạng cũng không đủ, chưa được bao lâu đã liên tục gặp phải nguy hiểm tới tính mạng rồi, không biết ngày nào mới nghẻo thật nữa.’
‘Nghe Phương Tinh Vũ nói vậy, ngươi tức giận đánh bay hắn. Sao ngươi lại cảm thấy tiểu tử khốn Phương Tinh Vũ này chính là đệ tử nhát gan nhất của ngươi nhỉ. Hắn thực sự quá sợ chết, thậm chí còn sợ chết hơn cả sư tôn là ngươi. Quả nhiên ngươi vẫn thích sự hung bạo của Vạn Dục hoặc Lâm Thanh Hòa bình thường dịu dàng nhưng gặp chuyện cũng không hoảng hốt mà đều ra tay quyết đoán hơn.’
‘Sau đó ngươi răn dạy Phương Tinh Vũ một hồi, bảo hắn đừng sợ chết như vậy, phải dũng cảm hơn một chút. Đến khi Phương Tinh Vũ mặt mày nhăn nhó vâng dạ, ngươi mới hài lòng tiếp tục cùng hắn lên đường.’
‘Sau khi đến Thái Nhất Đế cung, cung chủ Thái Nhất Đế cung thấy ngươi trở về nên khá hài lòng. Sau đó cung chủ nhìn Phương Tinh Vũ một lúc, không hề để ý tới thiên phú hay thân phận đệ tử Đạo Cung của hắn mà cho hắn gia nhập Thái Nhất Đế cung.’
‘Không lâu sau, ngươi cũng lựa chọn tự phong bế, chờ đợi Hoàng Kim đại thế đến.’
‘Nháy mắt đã gần mười vạn năm trôi qua, Hoàng Kim đại thế đã đến, ngươi lựa chọn xuất thế, bắt đầu phô trương thanh thế. Ngươi đánh bại Vũ Đạo Hồng, nhận Chúc Hỏa Vượng làm đệ tử, đến Cơ gia lấy được căn nguyên Thời Gian với Thiên Hàn Băng, khiêu chiến Cố Huyền, thể hiện tu vi Đại Thánh, dùng tu vi để đánh bại hắn, thực sự không muốn khiêm tốn thanh cao nữa.