Ta Mở Quán Ăn Bị Giới Paparazzi Săn Lùng

Chương 232

Giang cư mận hóng dưa: Chị em ơi nhìn mặt Cố ảnh kìa, để ý chân mày anh ấy hơi nhếch lên nhé. Mặt bắt đầu căng thẳng, khóe môi hạ luôn rồi. Ồi ôi im lặng dịu dàng bên em cả buổi nghe đến “vợ” là nhìn cậu trai kia liền. Thùng giấm đã đổ rồi rồi.

Thích ăn bỏng ngô hóng chuyện: Chỉ muốn hỏi Cố ảnh một câu “Vợ anh sắp bị lấy mất anh ổn không”. Nhìn gương mặt anh ấy kìa, không nhịn được đúng không anh. Ha ha ha. Xin lỗi vì đã cười trên nỗi đau của người khác nhưng mà cảnh này hài quá tui không chịu được.

Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử: Ê ê ê mấy bà muốn cá cược không. Thử xem soái ca hoang dã có theo chân được Đàm đại ca không. Mỹ nam thế này khó chọn quá, nhìn dáng người và gương mặt thế này thì thật khó để từ chối.

Đàm Đàm khéo léo nói trong tộc họ chỉ có cậu trai là người có thể giao tiếp với bên ngoài. Khuyên cậu ở lại để hỗ trợ mọi người. Đối với cô chỉ cần họ bình an đấy chính là lời cảm ơn tốt nhất.

Dù rất tiếc nhưng tộc trưởng tôn trọng quyết định của cô. Alvar ánh mắt ảm đạm thất vọng, có chút không nỡ thỉnh thoảng nhìn qua phía cô.

Đến tận sáng ngày hôm sau lúc chia tay, Cố Thần Vũ cũng không cười lần nào. Nhìn chàng trai luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ để ý cô, anh chỉ muốn che cô lại không để ai tìm thấy.

Đàm Đàm tạm biệt mọi người, ranh giới giữa rừng và đất liền như hai thế giới. Họ sẽ không bước ra khỏi khu rừng này vì nơi đây không thuộc về họ.

Vừa nãy lúc đi về Đàm Đàm để ý nơi cô đi qua đánh dấu lại, lúc đầu không có biển gỗ dấu X màu đỏ, vừa nãy về lại thấy dựng ở đó. Chuyện này nếu không phải có người làm thật khó tin.

Đàm Đàm nói cho mọi người biết suy nghĩ của mình. Họ quyết định sau khi về lập tức thu dọn hành lý sau đó rời làng ngay. Nơi đây bây giờ không an toàn cần nhanh chóng rời khỏi.

Nhóm họ sẽ đi qua lại cầu để về núi bên kia, đạo diễn đã gọi xe đến đón. Đoàn người chia làm một hàng nối nhau đi qua cầu thang dựng trên vách núi, những người đứng canh gác trong nhà gỗ cheo leo nhìn họ đều vui vẻ chào tạm biệt.

Cố Thần Vũ đi trước Đàm Đàm, chỗ nhỏ hẹp chỉ đủ một người di chuyển, anh đi trước bảo vệ tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Thỉnh thoảng nhỏ giọng nhắc nhở cẩn thận.

Mọi người đã đến điểm qua cầu, bắt đầu nối nhau đi qua. Khán giả đang ăn cẩu lương của Đàm Cố phu phụ, đột nhiên một bóng đen vượt lên che màn hình.

Tiếng hét vang lên sau đó màn hình rung lắc, chỉ nghe thấy âm thanh vội vã hoảng hốt lo sợ.

“A”

“Không…”

“Đàm Đàm nắm chặt đừng buông tay, nhanh nhanh đưa cô ấy lên.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cố Thần Vũ…anh ấy bị đâm. Mau nhanh lên giúp anh ấy kéo Đàm Đàm lên.”

Bình Luận (0)
Comment