Ta Mở Thương Trường Tại Tây Huyễn

Chương 83



Núi Atinas, rừng rậm Oánh Đăng.

Màu bạc ánh trăng chiếu lên trên thềm đá phía trước cung điện màu trắng của tộc tinh linh, tỏa ra vầng sáng nhạt tựa như mộng ảo, trước cửa điện tinh tế điêu khắc trụ đá cao cao mà đứng sừng sững, yên tĩnh cùng trang nghiêm thần thánh.

Thình lình, một bóng người đột nhiên xuất hiện phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, người đến khoác một áo bào dài dày nặng thuần trắng, trên tay cầm một pháp trượng bằng vân gỗ cổ điển, đầu đội cành bạc quấn quanh mái tóc cùng dải lụa trắng có thêu tế ti hoa văn nhẹ nhàng bồng bềnh ở trong gió.

Đứng canh giữ trước cửa tinh linh thủ vệ cúi đầu cung kính mà chào một tiếng "Đại tế ty", sau đó dùng ma pháp mở ra cửa điện.

Orchid bước đi vững vàng nhanh chóng vào cung điện, trên làn váy màu bạc trắng có in chìm hoa văn theo từng bước chân luân phiên của nàng tại dưới ánh sáng hiện ra rạng ngời rực rỡ.

Một đường đi nhanh qua từng cái từng cái trống trải rộng rãi hành lang cầu thang, trên đường chợt có thủ vệ cùng hầu cận chào hỏi, nàng cũng không rảnh mà dừng chân đáp lại.

Chỉ chốc lát sau đi tới trước cửa có độ cao hơn hai người được trạm trỗ hoa văn bằng đồng, cánh cửa không người tự động mở ra, hướng ra phía ngoài triển khai hiện ra bên trong rộng rãi mà thâm sâu cấu tạo hình tròn căn phòng.

Cả phòng có mười sáu căn trụ đá chống đỡ, độ cao có tới hai mươi mét, trên vách tường cung hình tròn được khảm vào từng cốc đèn, ảm đạm ánh sáng tỏa ra chu vi cách tường, có thể rõ ràng nhìn thấy lấp kín trên vách tường hoàn toàn đều là nhét đến chặt chẽ cuốn sách.

Nơi này giống như là một căn phòng pháo đài hình tròn xây bằng sách cổ.

Orchid đi vào trong phòng ngẩng đầu nhìn lại, Vua tinh linh của bọn họ lúc này đang đạp trên một mảnh phát sáng lá cây xanh đứng lơ lững giữa không trung, tay ôm một cuốn sách của Nhân tộc dùng thông dụng ngôn ngữ biên soạn tên Ngôn ngữ nghệ thuật xem.

"Ta cho là khi ta bước vào, ngài cũng đã ngồi ở trên ghế chờ ta.

" Nàng nói.

"Ta đúng là có nghe thấy tiếng bước chân của ngài, nóng vội không giống như người già đã sống lâu hơn một ngàn tuổi.

"

Phía trên cao vang lên giọng nói nam tính vờn quanh trong căn phòng, bị rộng lớn không gian pha loãng đến có chút mờ ảo, nhưng là giọng điệu cùng câu nói có ý trêu chọc này vẫn là chuẩn xác mà truyền vào trong tai của Orchid.

Orchid hướng hắn lộ ra nụ cười giả tạo: "Ngàn tuổi vẫn không tính là già, Anidia đại tế ty đã sống tới 1800 tuổi.

"
"Không cần tính toán điều này, vẫn là nói về việc khiến ngài nóng vội đi.

" Yolanda ung dung chậm rãi nói.

Orchid quả thật có việc gấp, cũng lười ở phương diện tuổi tác cùng hắn đấu tranh, nói thẳng: "Liền vừa lúc nãy, khi dùng quả cầu thuỷ tinh cầu nguyện, bên trong hiện ra từ đại địa có nơi phun trào lượng lớn năng lượng sinh mệnh, ta cho rằng điều này chính là gợi ý của thần linh.

"
Yolanda xanh sẫm tròng mắt ngưng lại, trên đỉnh đầu mờ nhạt ngọn đèn chiếu xuống, nhỏ dài lông mi từ đáy mắt hắn hạ xuống một tầng nhàn nhạt bóng ma.

"Nơi nào?" Hắn hỏi, đồng thời khép lại sách nhẹ nhàng hướng không trung ném đi.

Cuốn sách bay lơ lững, lập tức có vài con màu sắc rực rỡ yêu tinh nhỏ bay tới ôm lấy sách, giơ lên bay đến bên mặt tường nơi mà cuốn sách từng đặt vào, liền "Xột xoạt" mà đem dày nặng cuốn sách đẩy mạnh vào kệ bên trong.

Yolanda đạp lá cây xanh từ từ bước xuống dưới mặt đất, trong quá trình đi quần áo cùng sợi tóc của hắn vẫn không lay động, phảng phất cả người từ trên đỉnh đầu vương miện vàng óng cho đến quần áo phiền phức hoa lệ, thậm chí mỗi một sợi tóc đều hóa thành những khối ngọc thạch được điêu khắc mà thành.

"Chúng ta dùng trên cây thần một chiếc lá để tiên đoán đại khái phương hướng, liền tại Tây Lan quốc gia mảnh đất phía nam có một vùng bình nguyên.

"
Yolanda suy nghĩ sâu sa chốc lát, đột nhiên giương mắt nhìn kỹ nàng nói: "Ta nhớ tới Livian đi Tây Lan quốc gia.

"
"Đúng vậy, bất quá hắn đi là vì trợ giúp giáo dục tinh linh nhỏ bị lưu lạc ở bên ngoài, cho tới bây giờ, hắn vẫn không có phản hồi bất kỳ tin tức liên quan đến cây thần hoặc là hồ nước Thánh.

" Orchid nề nếp mà trả lời.

"Vậy thì, lần này liền do ta tự mình qua đó.

"
Orchid cúi đầu: "Xin hãy cho ta đồng thời đi với ngài.

"
"Ngài quá theo bản tính, cây thần cần thiết đại tế ty bảo vệ, ta cũng cần ngài cầu nguyện cùng tiên đoán.

" Yolanda khẽ mỉm cười một cái, chuyển mắt sang hướng khác nói: "Cho nên khiến đại trưởng lão cùng ta đi là được.

"
* * *
Quốc gia Tây Lan, thành Lạc Tư.

Cứ việc Livian cùng Aucertine dùng ma pháp nhảy vọt qua rất nhiều không gian, mà dù sao khoảng cách cũng rất xa, đến khi hai người đuổi theo yêu tinh nhỏ tới gần trang viên, thời điểm đó toàn bộ đồng cỏ bao la đã sớm bị hoàng hôn mênh mông bao phủ.

Lúc đó, Vưu Hạ cùng Rice mới vừa ăn xong giản dị cơm tối, đang ngồi ở ao nước Thánh bờ hồ phía trên bãi cỏ trò chuyện cùng ngắm phong cảnh.

Sau lưng của bọn họ là xinh đẹp rừng cây Oánh Đăng, phía trước mặt là long lanh lấp lánh mặt hồ, đêm nay bầu trời đầy sao, cây sinh mệnh cổ ánh sáng so với trên trời sao càng chói mắt.

Nó lẳng lặng mà đứng sững ở giữa hồ, từ xa mà nhìn lại, sum xuê tán cây giống như xanh lục bát ngát đám mây bay giữa bầu trời đêm, tình cờ bị những cơn gió nhẹ nhàng lay động rì rào.

Hồ nước thánh phản chiếu ánh sáng của cây sinh mệnh cổ cùng cây Oánh Đăng, giống như dưới đáy hồ giấu vô số bảo thạch rực rỡ, tỏa ra hư ảo xanh nhạt ánh sáng huỳnh quang.

Mặc dù ngồi ở chỗ này có một khoảng thời gian, Vưu Hạ nhìn phong cảnh như vậy, vẫn là không khống chế được tâm tình muốn say sưa trong đó.


Yên tĩnh gió lạnh thổi qua có chứa nồng đậm nguyên tố sinh mệnh cùng mùi thơm ngát của cây cỏ, hắn hít sâu một hơi, cảm thấy được hoàn cảnh như vậy không nói ra một đoạn đi sâu vào nội tâm đề tài thì thật là đáng tiếc, liền đề nghị: "Chúng ta nói chuyện nhân sinh đi!"
Rice quay đầu, ánh mắt tràn ngập dấu chấm hỏi: "Nói chuyện nhân sinh là gì?"
"Là nói về quá khứ, hiện tại cùng tương lại.

" Vưu Hạ suy nghĩ chốc lát, gợi ý nói, "Nếu Hayla thành chủ là nhân tộc, vậy thì huyết thống Ma rồng của ngươi hẳn là từ mẹ của ngươi, phải không?"
Rice gật đầu một cái, chuyển qua tầm mắt nhìn mặt hồ, trầm mặc một lát nói: "Ta chưa từng gặp nàng, cũng không biết nàng là ai.

"
"Cha của ngươi cũng không biết sao?"
Rice lắc đầu một cái: "Hắn chưa từng cùng người khác công khai về ta và từ ai sinh ra.

"
Vưu Hạ nhíu mày, cảm thấy được việc này có chút ly kỳ.

Một người là quý tộc của phía Tây đại lục, còn một là phía Đông đại lúc Ma tộc, vẫn là địa ngục Ma rồng, hai chủng tộc này rốt cuộc là làm sao pha trộn đến cùng nơi?
"Bất quá khi còn bé, ta từng nghe người ta nói quá," Rice mở miệng nói, "Hai mươi năm trước, cha vẫn chưa trở thành thành chủ của thành Lạc Tư, hắn từng cùng một đội buôn đi qua đại lục phía Đông du lịch, lúc đi ngang qua tới gần vực sâu địa ngục núi tuyết Nomand, hắn đột nhiên biến mất.

"
Vưu Hạ nhấc lên lông mày: "Biến mất có nghĩa là hắn đi địa ngục dưới vực sâu?"
"Có lẽ đi, nói chung lúc hắn trở lại đội buôn, đã là sau đó một tuần.

" Rice dùng giọng điệu bình thản kể lại, "Nghe đâu sau khi trở về hắn lại mắc cơn bệnh nặng, liền vẫn hôn mê bất tỉnh trang thái bị nâng về nước, sau đó bị chăm sóc hơn một năm, khi ta vẫn còn là một anh nhi vào một ngày buổi tối nào đó bị vứt bỏ ở trước cửa lớn phủ Hodge.

"
"Là mẹ của ngươi làm sao?"
"Hẳn là, ta không có ấn tượng.

"
Vưu Hạ đã chìm đắm vào bên trong chuyện xưa của hắn, vội hỏi: "Kia sau đó ra sao?"
Rice chậm rãi nói rằng: "Lúc đó ta còn là hình thái nhân tộc đứa nhỏ, thế nhưng sau lưng lại mọc ra một đối cánh giống Ma rồng, cho nên từ đó trở đi, liền có tin tức bị lặng lẽ lan truyền việc cha ta cùng Ma rồng tại dưới địa ngục vực sâu kết hợp, tuy rằng mặt ngoài không có ai nói tới, nhưng sự thực giai cấp quý tộc đều biết chuyện này.

"
Nói đến chỗ này, Vưu Hạ có thể tưởng tượng đến những năm tháng qua đối phương trưởng thành phải chịu đựng ánh mắt như thế nào.

"Sau đó cha trở thành thành chủ của thành Lạc Tư, lúc đầu người biết chuyện trong thành này cũng không quá nhiều, thế nhưng ta có hai người anh trai.

.

" Rice nhíu mày lại, dường như nghĩ tới hồi ức gì khiến cả người hắn phản cảm, "Bọn họ rất yêu thích đem chuyện của ta ở bên ngoài pha trò, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian, hầu như người toàn thành đều biết đến thành chủ có con trai, là người cùng ma hỗn huyết.

"
Vưu Hạ không thể lý giải: "Cha của ngươi cũng không quản bọn họ sao?"
Rice lắc đầu: "Hắn không gặp cũng không hỏi chuyện của ta, cũng sẽ không quản những tin đồn này.

"
"Nhưng việc này cùng danh dự của hắn cũng có liên quan mà?"
"Không biết được.

" Rice dừng một chút, nói: "Có lẽ là đang trả thù đi.

"
Vưu Hạ nhìn chằm chằm vào gò má của Rice, cảm giác tâm trạng rất là khó chịu.

Hắn rất muốn giận dữ sục sôi mà mắng một câu "Không phải đều là con trai của ngươi sao, dựa vào cái gì mà phân biệt đối xử", nhưng mà vừa nghĩ đến Ma tộc trong mắt những chủng tộc khác hình tượng là hung ác tàn bạo, lại nghĩ đến thành chủ mất tích một đoạn thời gian, có lẽ đã trãi qua nổi thống khổ lớn, như vậy đối với đứa con có chứa một nửa huyết thống của hắn, thành chủ xác thực rất có thể sẽ dùng thái độ lạnh lùng vô cảm như vậy mà phát ti3t cơn tức giận vì khoản thời gian hắn từng trải trong quá khứ.


"Ta không thích phủ thành chủ, cho nên khi 16 tuổi liền rời đi, lúc đó ta còn nhỏ, cái gì cũng không biết, không biết ma pháp, cũng không có năng khiếu gì, chỉ có ưu thế là miệng vết thương khép lại tương đối nhanh, ta bị tuyển chọn trở thành một thành viên trong Nhật Diệu quân.

"
Rice âm sắc bình tĩnh, giống như đang kể về câu chuyện của người khác, "Vua Lot hiếu chiến, cùng quốc gia của chúng ta tại biên cảnh luôn có xung đột, cho nên trong bốn năm, ta luôn luôn tại chiến trường cùng bên trong quân doanh sống, mãi cho đến gần đây nhất.

.

"
Hắn đột nhiên nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Vưu Hạ, yên tĩnh một lát sau, hắn hơi giương lên khoé miệng, trầm tĩnh đôi mắt đen bên trong hiện ra nhàn nhạt ý cười.

Vưu Hạ ở đôi mắt hắn nhìn thấy bên trong ảnh trái cây Oánh Đăng đang phát sáng, nhấp nháy nhấp nháy.

Bị ánh mắt chăm chú tràn ngập tín nhiệm nhìn vào, Vưu Hạ hai bên tai khó giải thích được mà có chút nóng lên.

Hắn cảm thấy được chính mình tất nhiên phải nói một chút lời đáp lại, mà cũng không biết nên nói cái gì, thật giống như nói điều gì đều sẽ đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp này.

Sau đó, hắn đơn giản duỗi tay nắm chặt bàn tay phải của Rice đang buông xuống hai bên chân, dùng sức mà nắm chặt, nỗ lực động viên lan truyền sức mạnh, cùng sử dụng một loại chân thành ngữ khí nói: "Đừng khổ sở, sau đó nhà của anh em cũng chính là nhà của ngươi, đối thành tuổi tác của Ma rồng, ngươi cũng còn nhỏ, ta sau đó sẽ cố gắng dành cho ngươi một cái hạnh phúc tuổi thơ.

"
Nụ cười trên khuôn mặt Rice nháy mắt đọng lại, há miệng, đang muốn nói điều gì, sau lưng đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.

Hai ngươi đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy hai cái bóng người quen thuộc từ mười mấy mét ở ngoài rừng cây Oánh Đăng chạy xuyên qua.

Đặc biệt là thành niên tinh linh mềm mại dáng người đạp trên cành cây bay nhảy mà đến, Vưu Hạ nhìn thấy quả thực không thể càng quen thuộc hơn, hắn lập tức buông tay Rice đứng lên, ngẩng đầu nhìn từ trên cây nhảy xuống Livian, lại nhìn đến thân hình có chút béo mệt Aucertine, kinh ngạc hỏi: "Hai thầy, các ngươi sao lại tới đây?"
Livian không có trả lời hắn, trực tiếp mà đi tới ven bờ hồ, ánh mắt kinh ngạc mà nhìn yên tĩnh rộng rãi mặt hồ, cùng với ở giữa là cái cây đang tỏa ra ánh sáng chói lóa cây sinh mệnh cổ.

Vưu Hạ nghiêng đầu nhìn lại, ngạc nhiên mà phát hiện trên gương mặt vĩnh viễn nghiêm túc không biến kia đang biểu lộ cảm xúc cực kỳ phức tạp, đôi mắt khó có thể hình dung đến tột cùng là hiện lên điều gì, giống như là một ông lão, tình cờ giữa dòng người đi đường phố xá chật chội nhìn thấy người mẹ đã mất tái thế đi ngang qua, vừa không dám tới quấy rầy, vừa nhìn nàng trong mắt tràn đầy vô hạn quyến luyến cùng yêu quý.

Aucertine chống pháp trượng đi tới bên cạnh Livian, trên gương mặt hiếm thấy vẻ nghiêm túc, dò hỏi: "Có thật không, đây là hồ nước thánh nhiều năm qua các ngươi luôn tìm kiếm?"
Livian: "Còn có cây thần.

"
"Đây là cây thần của rừng rậm Oánh Đăng?"
"Phải nhưng không phải là cùng một cây.

"
Livian nhắm mắt lại, liền mở mắt ra, như là đang xác nhận cảnh tượng trước mắt không phải là ảo giác.

Lập tức hắn xoay người nhìn về phía Vưu Hạ, dùng một bộ dạng trịnh trọng lại không kém phần hiền lành nói: "Ta hiện tại tin.

"
Vưu Hạ đầu chấm hỏi khó hiểu: "Tin gì?"
"Lúc trước ngươi từng nói, ngươi được thần linh quan tâm.

".


Bình Luận (0)
Comment