Không thể thuyết phục Lục Trì buông tay, Liêu Bác Phong rất không hài lòng, khí chất của hắn áp chế những người xung quanh, trong cùng một chiếc xe, tài xế và vệ sĩ ở hàng ghế đầu đã run rẩy, nhưng Lục Trì không hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn bình tĩnh đối mặt với Liêu Bác Phong.
…Bởi vì sợ hắn đột nhiên bạo phát, khiến người khác bị thương, Lục Trì đã sớm âm thầm chuẩn bị dao chặt xương làm bằng thép tinh luyện ở trong ngăn chứa hệ thống.
Liêu Bác Phong im lặng, hắn không áp đảo được Lục Trì bằng khí thế, chuyện này khiến hắn hơi ngạc nhiên, trước đây đừng nói là người thường, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng không thể chịu được áp lực mà hắn tỏa ra khi hắn im lặng.
"Như này." Liêu Bác Phong nói: "Nếu ngươi có thể giành được chức vô địch giải đấu mở đơn loại trực tiếp tự do, ta sẽ đấu với ngươi, nếu ngươi thắng, ta sẽ nói giúp ngươi với Hoàng đế bệ hạ, nếu thua, ngươi giao hắn ra đây ."
Lục Trì có thể đồng ý với những điều kiện vô lý như vậy không?
Buồn cười chết đi được, Lục Trì đương nhiên đồng ý, hắn cũng không nói giao A Hùng ra là hắn không theo đuổi lại được!
“Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu nguyên soái đã nói như vậy, nói mà không có bằng chứng, không bằng chúng ta viết giấy chứng minh đi!" Lục Trì cười híp mắt lấy ra bút viết, giấy.
Hắn thua có thể đểu giả, nhưng có Liêu Bác Phong thì không thể.
Liêu Bác Phong đột nhiên bị dựng lên: "..."
Lục Trì không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, hắn chỉ “xoẹt xoẹt” viết xong một tờ giấy, ký tên, đưa nó cho Liêu Bác Phong.
Trước mặt tài xế và vệ sĩ, Liêu Bác Phong ký cũng không được, không ký cũng không được, càng bực mình hơn là Lục Trì bật camera quang não lên, cười nói: “Quay video đi chứng minh, nếu không sẽ không ai tin là chữ ký của nguyên soái đại nhân ngài
Liêu Bác Phong: "..."
Hắn có thể làm gì? Chỉ đành tối sầm mặt như đáy xoong ký tên.
Lục Trì tiếp tục không chịu dừng, lập tức gửi đoạn video và ảnh chữ ký của Liêu Bác Phong cho Lạc Á, Chu Nhiễm, Hạ Tấn Bá và A Hùng, thêm , một vài nhân chứng nữa cũng làm tăng cái giá phải trả khi Liêu Bác Phong nuốt lời.
Liêu Bác Phong: "..."
Cùng lúc đó, người nhận được tin nhắn đã phản ứng khác nhau:
Lạc Á: ?? Chuyện gì đây?
Chu Nhiễm: Wow oh ~ Ta càng đồng tình với A Hùng!
Hạ Tấn Bá: Mẹ kiếp! Lục Trì đây là thật sao?
A Hùng: ??? Không hiểu ~ Ý gì đây? Sao Lục Trì lại ở cùng với nguyên soái đại nhân kỳ lạ đó?
Dù sao, khi Lục Trì xuống xe, nói lời tạm biệt với Liêu Bác Phong, đối phương rất muốn gϊếŧ hắn.
Trở lại đấu trường, Lục Trì không giấu giếm A Hùng mà dịch nội dung thỏa thuận cho hắn nghe, bất cứ ai nghe thấy mình bị coi như đồ cá cược đều sẽ cảm thấy không vui, kể cả A Hùng, nhưng hắn suy nghĩ một chút, thấy đây là một cơ hội, chỉ cần Lục Trì đủ mạnh, không có gì phải sợ.
Nhưng hắn vẫn khó chịu, A Hùng ủ rũ nói: "Ngươi không hiểu thực lực của hắn, nếu thua thì sao? Lẽ nào ngươi thật sự muốn ta liên hôn chính trị với hắn?"
Lục Trì cười như một tên lưu manh: "Không sao, dù ngươi liên hôn với hắn, ta cũng có thể theo đuổi ngươi lần nữa, cướp người từ trong tay nguyên soái đào tường cũng rất kíh thíɧ!"
A Hùng: "..."
Nói ra, khi họ ở bên nhau, trông như Lục Trì chủ động, nhưng về mặt tình cảm thì A Hùng chủ động nhiều hơn, nghe Lục Trì ăn nói gợi đòn như thế, hắn muốn lập tức chia tay Lục Trì, sau đó nhìn nhìn hắn khổ sở theo đuổi chính là thứ thôi thúc không cho hắn từ chối.
Xuất phát từ lý trí, A Hùng biết Lục Trì làm như vậy là vì Ma giới, nên hắn không nói lời chia tay, nhưng cả người A Hùng đều toát ra vẻ khó chịu "Ta không vui".
Trong trận chung kết vào buổi chiều, khán giả tại địa điểm đông hơn gấp nhiều lần, sau khi lễ diễu hành kết thúc, mọi người chưa xem đủ đổ dồn về đấu trưởng tổ chức giải đấu mở đơn loại trực tiếp tự do, phòng SVIP trên tầng bốn đã mở, chuẩn bị riêng cho những người có quyền cao chức trọng, trong đó có Hoàng đế bệ hạ và nguyên soái Liêu Bác Phong.
Lịch trình buổi chiều tương đối chặt chẽ, ngay cả thời gian nghỉ giải lao của Lục Trì vẫn chưa tới nửa tiếng, đừng nói người chơi khác, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, gần như vừa đánh xong trận trước đã đánh trận sau, tới cuối, thể lực và sức chịu đựng sẽ thành nhân tố quyết định thắng thua, có rất nhiều người vào top mười đánh một trận rất mạnh, nhưng không chịu được trận chiến quay vòng như này.
Các tuyển thủ có thể đi đến cuối cùng tranh ngôi vị Quán, Á, Quý, Điện đã đánh liên tục bốn trận, phía sau còn phải đánh thêm hai trận, trong khoảng thời gian chờ đợi mấy phút đồng hồ, ai nấy cũng uống rất nhiều dung dịch dinh dưỡng như chết đói, chỉ có Lục Trì đang uống từng ngụm nước nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh, nếu không phải hắn thấy nếu tỏ ra quá thoải mái sẽ gây thù, thật ra hắn không muốn uống nước…dù sao hắn không đổ mồ hôi mấy.
Liêu Bác Phong ngồi trong phòng trên tầng bốn không ngừng nhìn chằm chằm vào đấu trường có Lục Trì, từ đầu đến cuối toả ra khí áp thấp, khiến vệ sĩ và cận vệ xung quanh run rẩy.
Bởi vì Liêu Bác Phong phát hiện, Lục Trì chưa đạt đến giới hạn. hắn thấy mình vốn có cơ hội thắng 100%, đột nhiên cảm thấy bị lừa…hình như hắn đã bị tên Beta đáng ghét đó lừa.
Sau đó, tên Beta Lục Trì đáng ghét đó đã dễ dàng giành chiến thắng trong giải đấu mở đơn loại trực tiếp tự do ngay trước mắt hắn.
Khi trọng tài tuyên bố kết quả, toàn bộ khán đài trở nên điên cuồng, đặc biệt là những khán giả Beta, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ không biết chuẩn bị đèn cổ vũ ở đâu, toàn là "Ánh sáng của Beta", tiếng hoan hô và tiếng reo hò hoà vào nhau, gần như vỡ tung.
Lúc này đối với Liêu Bác Phong mà nói là một lựa chọn khó khăn, hắn vốn rất tự tin vào thực lực của mình, thêm nữa sau khi Lục Trì đánh mấy trận liên tiếp, đã tiêu hao rất nhiều thể lực, giờ đánh với hắn, có lẽ chắc chắn sẽ thua.
Nhưng nhìn người đàn ông trên sân khấu được ánh đèn sân khấu chiếu sáng như phát sáng, Liêu Bác Phong đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, giờ đánh hắn, thắng không vẻ vang, thua sẽ mất hết mặt mũi, không đánh, chính là nói mà không làm. đã ký tên rồi, đối phương hét lên, hắn đường đường nguyên soái Đế quốc, sao có thể chạy trốn? Nếu như chiết trung đổi không gian khác rồi đánh…vậy có lẽ cơ hội chiến thắng của hắn còn thấp hơn.
Nhất thời, Liêu Bác Phong rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Lục Trì cũng không cho hắn quá nhiều cơ hội do dự, khi người dẫn chương trình hỏi hắn có bài phát biểu nhận giải nào không, Lục Trì cầm lấy micrô hướng về phía Liêu Bác Phong nói: "Nguyên soái đại nhân, khẩn cầu ngài chiến đấu!"
Câu nói này khiến hiện trường im lặng mười giây, sau đó giống như bị dội một bát nước lạnh vào dầu sôi, bầu không khí của cả trường quay như sắp nổ tung, khán giả kích động điên cuồng hét lên: "Nguyên soái đại nhân, khẩn cầu ngài chiến đấu!" Hết lần này đến lần khác, tiếng hét lớn đến mức Liêu Bác Phong phải xuất hiện, sau mười phút, Liêu Bác Phong và Lục Trì đã thay xong quần áo, cùng nhau đứng trên võ đài.
Liêu Bác Phong còn trẻ đã có thể ngồi vào vị trí nguyên soái, tự nhiên có cái hơn người, tới bước này, hắn không hề có ý định lùi bước, càng không đánh giá thấp đối thủ như Lục Trì, vừa lên, hắn đã dùng tinh thần lực như một ngọn roi vô hình, tấn công Lục Trì ở phía đối diện.
Nền văn minh của thế giới này đang trong giai đoạn chuyển đổi từ nền văn minh tinh cầu sang nền văn minh giữa các tinh tế, cơ giáp vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển, thử nghiệm sơ bộ, vẫn còn một chặng đường dài trước khi phổ biến, mặc dù người tiến hóa thành giới tính Alpha đã chiếm 10% tổng dân số, nhưng chỉ có vài chục Alpha thức tỉnh tinh thần lực và có thể kiểm soát, sử dụng tinh thần lực một cách khéo léo, chính xác nhất, mấy người này được được sắp xếp vào đội cơ giáp của Liêu Bác Phong, mà Liêu Bác Phong là người lãnh đạo đội cơ giáp, hắn là người có thể kiểm soát tinh thần lực thông thạo nhất, cũng rất chuẩn xác.
Ví dụ, khi Liêu Bác Phong sử dụng tinh thần lực của mình để tấn công Lục Trì, sẽ không ai có thể phát hiện ra điều đó trừ khi dùng công cụ kiểm tra cấp quân sự chuyên nghiệp, thậm chí Lục Trì bị tấn công, suy nhược thần kinh hoặc trở thành một kẻ ngốc, cũng không thấy vết thương bên ngoài.
Trước mắt Liêu Bác Phong thực sự không có ý định biến Lục Trì thành kẻ ngốc, hắn chỉ muốn sử dụng tinh thần lực tấn công hắn khiến đại não của hắn sinh ra hỗn loạn, sau đó khi hai bên chiến đấu, Lục Trì sẽ không thể tập trung, có thể sinh ra tình trạng hôn mê, phản ứng chậm, v.v., khi đến lúc, hắn có thể lợi dụng những sơ hở mà đối phương để lộ để đánh bại hắn bằng một đòn, nên....
Cũng không thể nói thắng không vẻ vang, dù sao tinh thần lực cũng là một bộ phận sức mạnh của hắn, dù Lục Trì vì thế mà thua, cũng chỉ chứng minh do Lục Trì không tự lượng sức, không hiểu rõ thực lực của mình đã kiêu ngạo khıêυ khíh hắn, cho nên căn bản không thể trách hắn... phải không?
Liêu Bác Phong tự an ủi mình, chỉ là khi tinh thần lực của hắn xâm nhập vào não của Lục Trì, hắn không thấy cục sáng cốt lõi như mong đợi, mà là cả bầu trời ánh sáng chói mắt, như rơi vào trong biển tinh thần lực rộng lớn...
Liêu Bác Phong: ?!!!
Lục Trì cũng chú ý tới: ừm??
385 đột nhiên kích động nói: [Ơ? Phát hiện được nguồn tinh thần lực không xác định, ta có thể bắt rồi nuốt chửng chúng không? Làm ơn làm ơn! Tinh thần lực tinh thần này là nguồn dinh dưỡng tuyệt vời cho hệ thống của chúng ta đó!]
Dù sao cũng không phải tinh thần lực của mình, đối với Lục Trì mà nói, giống như là viruss đột nhiên xâm nhập thân thể của hắn, nếu 385 đã muốn, Lục Trì hào phóng nói: [Được, mi muốn làm gì thì làm.]
Rồi 385 vui vẻ giăng lưới đánh cá là tinh thần lực.
Khi Liêu Bác Phong nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn thu hồi tinh thần lực của mình, hắn phát hiện ra rằng đầu trước của chiếc roi dài làm bằng tinh thần lực của hắn đã bị giữ lại, sau đó cơn đau nhói lan ra từ thái dương, hắn cảm nhận một cách rõ ràng rằng phía đầu bên kia tinh thần lực của hắn đang bị thứ gì đó đáng sợ nuốt chửng, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng thì thầm đáng sợ "Ự hức~ ngon quá~"...
Cuối cùng, Liêu Bác Phong gần như thu lại tất cả tinh thần lực còn lại bằng cách cắt đuôi để sống sót, một phần tinh thần lực của hắn vẫn ở trong não Lục Trì, biến thành chất dinh dưỡng của 385.
Chấn thương do tinh thần lực đáng sợ hơn chấn thương thể chất, với những người tinh nguyên vừa mới tìm ra cách sử dụng tinh thần lực, gần như không thể đảo ngược, khuôn mặt của Liêu Bác Phong ngay lập tức trở nên tái nhợt...