Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 12

Lúc này đã về đêm, cả hai người chỉ ăn bữa sáng, trong bụng sớm đã trống rỗng. Mộ Dung Dục không muốn làm khó cái bụng của mình, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy thịt quả bồ, trầm mặc ăn. Ăn được mấy miếng, hắn phát hiện Bạch Chỉ cứ đăm đăm nhìn mình, chốc chốc lại mím môi, chốc chốc lại nuốt nước bọt.

“Ngươi không ăn à?” Mộ Dung Dục hỏi.

Bạch Chỉ lắc đầu, có chút ngượng ngùng dời mắt đi.

Mộ Dung Dục có chút kinh ngạc, rồi trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả. Hắn không ngờ Bạch Chỉ lại để lại hết đồ ăn cho mình, còn tự nhịn đói. Cầm đồ ăn trong tay mà ăn không nổi nữa, hắn trả lại số thịt quả bồ còn thừa cho nàng: “Ngươi ăn đi.”

Bạch Chỉ đưa tay đẩy tay hắn ra, lắc đầu, giọng kiên định: “Ta không ăn, ngươi ăn đi.” Cuối cùng còn nói thêm: “Ngươi yếu, ta sợ ngươi chết đói.”

Tầm mắt Mộ Dung Dục dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy cổ tay hắn. Nghe lời nói phía trước, hắn cảm thấy hơi cảm động, vừa định nói gì đó thì câu sau của nàng lại khiến hắn khựng lại, sự cảm động hiếm hoi trong chốc lát tan biến hết.

Hắn hơi buồn bực rụt tay lại, chợt nghe nàng “A” một tiếng. Không đợi hắn kịp phản ứng, nàng đã cúi người tới, vươn tay vạch lớp quần áo sau lưng hắn.

“Ngươi bị thương phía sau lưng?” Lúc trước Bạch Chỉ kiểm tra còn không thấy vết máu thấm ra ngoài quần áo, còn tưởng rằng hắn không có ngoại thương.

Mộ Dung Dục không trông thấy tình trạng sau lưng mình, chỉ cảm thấy hơi đau, nhưng hắn cũng không để tâm lắm, dù sao thì cả người đều đau như bị giá lạnh cắn nuốt, chút đau đó sớm đã bị hắn bỏ qua.

“Ngươi c** q**n áo ra đi.”

Giọng nói nhẹ như gió của Bạch Chỉ len lỏi vào tai hắn, khiến thân thể hắn cứng lại, quay đầu đối diện ánh mắt trong veo, bình thản của nàng, còn đang do dự thì nàng đã vươn tay tới c** q**n áo hắn.

Thái dương Mộ Dung Dục giật giật, định đưa tay ngăn cản, tiếc là sức lực nàng quá mạnh, chỉ vài ba động tác đã gỡ sạch quần áo hắn, sắc mặt Mộ Dung Dục tối sầm lại.

“Ngươi rốt cuộc có phải là nữ nhân không?” Mộ Dung Dục cuối cùng cũng hỏi ra câu đã đè nén trong lòng từ lâu, giọng điệu pha lẫn phẫn nộ và nhục nhã.

“Ta phải mà.” Bạch Chỉ không mấy để ý đến vẻ mặt tái xanh của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần lưng hắn, thân thể hắn căng cứng, đường nét cơ bắp trên lưng rắn chắc mà tràn đầy sức mạnh. Mấy ngày nay, hắn trước mặt nàng lúc nào cũng yếu ớt nhu nhược, suy sụp không còn sức, đến mức nàng suýt nữa đã quên, hắn cũng là người luyện võ, sẽ không giống mấy tên nam nhân mềm nhũn chỉ có thịt không có lực kia. Nàng sững người một lát, lại đưa tay kéo áo hắn xuống thêm một chút.

Mộ Dung Dục siết chặt tay thành quyền, đối với một nữ nhân không biết xấu hổ mà nói chuyện tị hiềm, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng từ bỏ chống cự.

Bên sườn eo trái hắn có một vết thương lớn như đường rãnh, da thịt có phần lật ra ngoài, Bạch Chỉ khẽ nhíu mày, “Eo ngươi có một vết thương rất sâu, cần phải băng bó.”

Mộ Dung Dục giận đến cực điểm lại hóa thành bình tĩnh, thực ra, hai người ở chung từng ấy ngày, nhiều chuyện sớm đã vượt qua ranh giới khác biệt nam nữ, giờ mà còn bàn chuyện tị hiềm thì lại thành ra làm bộ làm tịch, tự thuyết phục chính mình, hắn càng thêm bình tâm tĩnh khí, “Ừm, làm phiền ngươi.”

Bạch Chỉ kéo áo trong hắn xuống một đường dài, rắc thuốc bột lên miệng vết thương, rồi đơn giản băng bó lại, đến lúc quấn chặt vết thương, nàng khẽ nghiêng người tới gần, hơi thở ấm áp lướt qua làn da tr*n tr** của Mộ Dung Dục, khiến thân thể hắn bất giác run lên, cảm thấy có chút không được tự nhiên, theo bản năng duỗi tay, lại vô tình nắm lấy cổ tay Bạch Chỉ, sau đó nhận ra không ổn, liền buông ra.

“Cô tự mình làm đi.” Hắn ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói.

“Ồ.” Bạch Chỉ không làm ra vẻ, đưa hai đầu vải băng cho hắn, để mặc hắn tự thắt.

Mộ Dung Dục tự mình băng bó xong vết thương, liền nhanh chóng mặc lại quần áo.

Bạch Chỉ liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Nàng thực sự đói, nói chuyện cũng thấy tốn sức. Nàng tiện tay nhặt một cành củi ném vào đống lửa, rồi nằm ngả xuống lớp cỏ khô đã được trải sẵn. Là người thường xuyên sống trên lưỡi dao, Bạch Chỉ có tính cảnh giác cao, khi ngủ không bao giờ quay lưng về phía người khác. Bởi vậy, lúc này nàng nằm đối mặt với Mộ Dung Dục.

Dù Mộ Dung Dục bị thương, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không còn uy h**p. Nàng cứ thế đăm đăm nhìn hắn, trong lòng suy tính vài chuyện.

Trong hang động chỉ có hai người, không gian u ám, chật hẹp khiến cảm giác của con người cũng trở nên nhạy bén hơn. Mộ Dung Dục biết Bạch Chỉ đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên. Hắn không thể nói rõ đó là sự khó chịu khi thân phận tôn quý bị mạo phạm, hay vì một nguyên nhân nào khác.

“Ngươi đừng giở thủ đoạn, nếu không có ta, ngươi sẽ không ra khỏi đây được đâu.”

Giọng nói u uất của Bạch Chỉ đột nhiên vang lên. Sắc mặt Mộ Dung Dục hơi cứng lại. Chờ hắn quay đầu nhìn qua, Bạch Chỉ đã nhắm mắt, chuẩn bị gặp Chu Công rồi. Gương mặt nàng điềm tĩnh, khóe môi như có như không nhếch lên, trông có vẻ rất đắc ý.

Ánh mắt Mộ Dung Dục hơi trầm xuống. Hắn biết những gì nàng nói là đúng, nhưng những lời này lại được chính miệng nàng nói ra, sao hắn nghe lại thấy khó chịu vậy nhỉ…

Nửa đêm, lúc Mộ Dung Dục đang ngủ trong cơn mơ mơ màng màng, bỗng cảm thấy có người áp sát lại gần, ngay sau đó một bàn tay cũng đặt lên cánh tay hắn.

Thân thể Mộ Dung Dục lập tức cứng đờ, lại bị sự lạnh lẽo trên người nàng k*ch th*ch đến mức rùng mình một cái, theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng lại bị Bạch Chỉ đè lại. Sức lực nàng lớn đến mức đủ để đè gục một con trâu khỏe, huống chi hắn thân thể vốn đã suy yếu, lại còn đang bị thương.

“Đừng nhúc nhích, bằng không ngươi bị thương nặng hơn thì ta không chịu trách nhiệm đâu.” Bạch Chỉ thấp giọng uy h**p.

Mộ Dung Dục giận đến cực điểm lại sinh ra một thứ cảm giác buồn cười, “Ngươi muốn làm gì?” Giọng hắn mang theo chút lạnh lẽo, tầm mắt dần thích ứng với bóng tối, hắn nhìn vào đôi mắt Bạch Chỉ trong đêm càng thêm sáng rực, nơi lồng ngực bất chợt chấn động, thậm chí có chút xung động muốn đưa tay che lại.

“Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Lửa đã tắt, không có củi sưởi, trong động lại lạnh lẽo ẩm ướt, thân thể ngươi hư nhược, ta không muốn sáng mai vừa mở mắt đã thấy một cỗ thi thể cứng ngắc lạnh toát, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này để giúp ngươi sưởi ấm.” Bạch Chỉ nói hết sức hiên ngang lẫm liệt, như thể hoàn toàn không mang theo một chút tư tâm nào.

Mộ Dung Dục lúc này thật sự là tức đến bật cười, hắn “ha” nhẹ một tiếng, chẳng lẽ hắn nên cảm kích sự lương thiện và chu đáo của nàng sao?

“Không cần cảm tạ ta.” Như thể nhìn thấu tiếng lòng của Mộ Dung Dục, nàng buông thêm một câu. Cuối cùng lại sợ hắn quên mất điều gì đó, liền nhắc nhở: “Chúng ta hiện tại là đồng bạn sống chết có nhau, ta chết ngươi chết, ta sống ngươi sống.”

Cho nên đừng nghĩ đến việc động đến chủ ý oai phong, nàng nói xong thì an tâm, lại tiếp tục rúc vào lòng ngực Mộ Dung Dục.

Nàng rất sợ lạnh, có lẽ là tật xấu để lại từ những ngày tháng ấy.

Lời đã để nàng nói hết, Mộ Dung Dục còn có thể nói gì? Cái lạnh ban đầu đã tan đi phần nào, thân thể mềm mại ấm áp của nàng giúp hắn xua tan không ít hàn ý, hắn chần chừ một lát rồi mới duỗi tay, ôm chặt lấy nàng.

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ dây leo nơi cửa động, chiếu lên người Bạch Chỉ, nàng mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là gương mặt anh tuấn nhưng tái nhợt của Mộ Dung Dục, hắn ngủ không được yên giấc, đầu mày như nhíu chặt lại, khóe môi mím chặt, trông có chút lãnh đạm cứng rắn.

Bạch Chỉ vừa cử động, Mộ Dung Dục liền mở mắt, hai người không lời đối diện nhau một lát, Mộ Dung Dục như không có chuyện gì xảy ra, buông tay đang ôm nàng ra, ngồi dậy.

Bạch Chỉ cũng theo đó ngồi dậy, ánh mắt vẫn đặt trên người hắn, chẳng rõ vì sao, chỉ là đột nhiên không thể dời mắt được, nhìn thêm một lúc, lại cảm thấy cũng chẳng có gì để nhìn, liền lo cho mình đứng dậy đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment