Thái tử phi? Mắt Bạch Chỉ hơi sáng lên, “Vậy ta có thể…” Bạch Chỉ còn chưa nói xong thì thấy ánh mắt Mộ Dung Dục ngưng lại, nàng liền lập tức im bặt. Nàng suýt chút nữa quên mất, Thái tử phi không phải là thê tử của hắn sao, nàng tò mò hỏi: “Vậy bây giờ Thái tử phi đã có người đảm nhiệm chưa?”
“Chưa,” Mộ Dung Dục đáp dứt khoát. Nói xong thấy vẻ mặt nàng do dự, liền hỏi: “Ngươi muốn làm sao?”
Bạch Chỉ sợ hãi vội vàng xua tay: “Ta nào có cái năng lực ấy chứ?” Nàng có ngốc cũng không đến mức ngốc đến nỗi nghĩ Mộ Dung Dục sẽ cho nàng làm Thái tử phi, hơn nữa nàng cũng chẳng thèm. Nàng không muốn cả đời bị giam cầm ở một chỗ, trời đất bao la, nàng còn muốn đi khắp nơi xông pha một lần mà.
Mộ Dung Dục cười lạnh: “Ngươi sao lại không có năng lực này? Ngươi không phải tự thấy mình rất có năng lực sao?”
Bạch Chỉ cười ngượng ngùng: “Thái tử phi không thể chỉ biết đánh đánh giết giết chứ?” Chẳng phải sẽ dọa chết người bên cạnh sao?
Mộ Dung Dục trầm mặc, hắn dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút cao thâm khó đoán. Một lát sau, hắn nhàn nhạt nói:
“Ừm, cho nên Thái tử phi ngươi không cần suy nghĩ, thịt cá, núi vàng núi bạc cũng không phải phần của ngươi.” Mộ Dung Dục hơi mở mắt: “Ngươi như vậy, chỉ có thể làm việc vặt thôi.”
Làm việc vặt cũng không thành vấn đề, chỉ cần hắn giữ nàng lại là được. Nhưng mà, hắn đây là đồng ý giữ nàng hay không đồng ý đây? Bạch Chỉ muốn hỏi, nhưng hắn lại nhắm mắt lại, ra vẻ không muốn bị quấy rầy.
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, rón rén xoay người đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Mộ Dung Dục mở mắt ra, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt thoáng qua vẻ mệt mỏi.
***
Thấm thoát đã mấy ngày trôi qua. Mấy ngày nay Giang Hoài Cẩn rất ít khi ở nhà, Vệ Vô cũng đi theo ra ngoài, không biết bọn họ đi làm chuyện gì. Bạch Chỉ bị nhốt trong dinh thự, rất buồn bực, còn Mộ Dung Dục thì lại nhàn nhã. Hắn hoặc là đi dạo quanh sân không mục đích, hoặc là ở trong phòng đọc sách.
Bạch Chỉ buồn chán ném một viên đá xuống hồ nước, làm giật mình mấy con cá nhỏ ẩn mình dưới lá sen. Nàng chống cằm, dựa vào lan can son đỏ, nhìn Mộ Dung Dục đang ngồi trong đình tự chơi cờ với chính mình, không hiểu sao hắn có thể ngồi lâu như vậy.
Bạch Chỉ không biết hắn có bằng lòng thu nạp nàng hay không. Mấy ngày nay nàng đã nhắc đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng đều bị hắn dùng những lời khác để qua loa cho qua. Bạch Chỉ bực bội lại ném một viên đá xuống hồ nước, rồi sau đó đi đến bên cạnh Mộ Dung Dục nhìn nhìn, không thấy ra được điều gì sâu xa, liền lại bỏ đi.
Mộ Dung Dục đặt xuống một quân cờ, nghiêng mắt liếc nhìn Bạch Chỉ đang ngồi xổm trong bụi cỏ, vui vẻ nắm những cọng lá. Trong lòng hắn chợt dấy lên một chút hâm mộ vô cớ. Bạch Chỉ khác với những người như hắn. Niềm vui của nàng rất đơn giản, và cũng là niềm vui thật sự. Còn hắn lúc này nhìn có vẻ nhàn nhã đang chơi cờ, nhưng trong đầu lại toàn là những tính toán lừa lọc, làm gì có sự nhàn nhã thật sự nào?
Chiều tối hôm đó, Bạch Chỉ biết được từ Vệ Vô rằng Mộ Dung Dục sắp rời khỏi tòa nhà này, trở về Đông Cung của hắn.
“Cứ thế mà thả hắn đi sao?” Bạch Chỉ cảm thấy có chút khó tin.
“Nếu không thì sao, bất kể là bắt cóc Thái tử hay giết Thái tử đều là tội lớn. Công tử không muốn liên lụy đến Giang gia và Tô gia,” Vệ Vô thở dài nói.
“Đó cũng là Thái tử ra tay trước, công tử chỉ là phản kháng thôi mà.”
Vệ Vô cười khổ: “Người với người không giống nhau.” Dù đều là con vua cũng không giống nhau.
“Vậy thả hắn đi, sau này hắn sẽ không gây bất lợi cho công tử chứ?” Bạch Chỉ lo lắng hỏi.
Vệ Vô nói: “Công tử đã giao dịch với Hoàng thượng, có được bùa hộ mệnh, cho dù sau này Thái tử đăng cơ cũng sẽ không làm gì Giang gia và Tô gia.”
Bạch Chỉ vẫn không thể tin được: “Vậy thay đổi triều đại rồi, tấm bùa hộ mệnh đó còn dùng được không?”
Vệ Vô sững người, rồi thở dài: “Trừ khi vị Thái tử này dám bội tổ quên tông, không sợ sử quan ghi chép.” Dựa vào tính cách mà Mộ Dung Dục đã thể hiện trước mặt người ngoài, hắn hẳn là không đến mức làm ra chuyện như vậy.
Bạch Chỉ không thể nhìn thấu tâm tư của những người như Mộ Dung Dục. Nếu công tử đã quyết định làm như vậy, nàng cũng không còn gì để nói.
“Ngươi nghĩ Thái tử sẽ đưa ngươi về cùng không?” Vệ Vô hỏi. Hắn thật ra không hy vọng Bạch Chỉ bị cuốn vào, nhưng đây là quyết định của công tử, hắn cũng không thể can thiệp.
Bạch Chỉ lắc đầu, vẻ mặt hổ thẹn: “Hắn nói, dù ta có đi theo cũng chỉ có thể làm việc vặt. Làm việc vặt thì giúp được gì cho công tử chứ?”
Vệ Vô im lặng, có lẽ công tử đã nghĩ quá nhiều. Nếu Mộ Dung Dục không chấp nhận Bạch Chỉ, đối với nàng mà nói lại càng tốt.
***
Ngày Mộ Dung Dục rời đi, Bạch Chỉ gặp hai ả thị nữ của hắn. Hai người đứng cung kính bên cạnh xe ngựa, nhưng khi nhìn thấy nàng, trong mắt đều lộ rõ vài phần oán hận, có lẽ là cho rằng nàng đã khiến Thái tử điện hạ của họ phải chịu không ít khổ sở.
Bạch Chỉ lặng lẽ đi theo sau Mộ Dung Dục, vẫn không biết liệu hắn có đưa nàng đi cùng hay không, trong lòng nàng chẳng có chút nắm chắc nào. Bởi lẽ, mấy ngày nay thái độ của Mộ Dung Dục đối với nàng vẫn luôn rất lạnh nhạt, đôi khi nàng ở trước mặt mà hắn cũng hoàn toàn phớt lờ.
Bạch Chỉ có chút căng thẳng, khi Mộ Dung Dục bước lên xe ngựa, nàng theo bản năng định bước theo nhưng lại bị hai thị nữ của hắn ngăn lại. Mộ Dung Dục không nói gì, cứ như không nhìn thấy tình hình phía sau, đi thẳng vào trong xe.
“Ta còn có chuyện muốn nói với hắn.” Bạch Chỉ nói, nhưng thực ra cũng chẳng biết muốn nói gì. Bằng không thì cứ trực tiếp về bẩm báo với công tử là Thái tử không chịu dung nạp nàng là được rồi.
Lục Phù cười khẩy một tiếng, “Ngươi nghĩ mình là ai mà muốn gặp điện hạ là được gặp hả?” Nàng ta vô cùng không ưa thái độ của Bạch Chỉ đối với Mộ Dung Dục. Một kẻ bắt cóc, không giết nàng đã là khoan dung lắm rồi, vậy mà nói chuyện lại vẫn dám kiêu căng như thế.
Bạch Chỉ xuyên qua khe hở của rèm xe liếc nhìn vào trong, chỉ thấy được một góc y phục của Mộ Dung Dục, hắn cũng không lên tiếng. Bạch Chỉ nghĩ ngợi một lát, quyết định không miễn cưỡng nữa.
“Vậy thì thôi vậy.” Nàng chẳng có gì gọi là quan trọng, chỉ là không biết ăn nói sao với công tử mà thôi. Ngay lúc nàng xoay người định bỏ đi, người trong xe lại đột nhiên cất tiếng:
“Cho nàng vào.”
***
Bạch Chỉ nghe Mộ Dung Dục gọi nàng vào, tinh thần lập tức phấn chấn, quay người nhìn Hồng Liễu và Lục Phù, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người ta cảm thấy muốn đánh cho một trận.
Lục Phù tức giận đến muốn xông lên đánh nàng một trận, cũng không hiểu sao điện hạ lại có thể chịu đựng được bộ dạng tiểu nhân đắc ý này của nàng.
“Mời tránh ra, ta muốn vào trong.” Thấy Lục Phù chắn trước người mình, Bạch Chỉ ôn hòa nói, một chút cũng không chấp nhặt với nàng ta.
Mặt Lục Phù đen lại, đành bất đắc dĩ nhường đường.
Khi Bạch Chỉ chui vào trong xe, nàng lập tức thu lại nụ cười, nghiêm trang ngồi đối diện Mộ Dung Dục, sau đó thẳng lưng lên, trông rất đoan chính và cẩn trọng.
Vốn dĩ khi nghe những lời đắc ý bên ngoài của nàng, Mộ Dung Dục còn cảm thấy chói tai và có chút hối hận, nhưng giờ nhìn nàng như vậy thì liền chỉ là khẽ thở dài trong lòng một tiếng. Dường như đối với nữ nhân này, hắn luôn hạ thấp giới hạn trong lòng hết lần này đến lần khác. Rõ ràng biết nàng tiếp cận mình không có ý tốt, vậy mà vẫn để nàng lên xe. Chẳng lẽ hắn có hứng thú bị ngược đãi à?
Mộ Dung Dục rất bất mãn với sự do dự, thiếu quyết đoán của mình, kéo theo cả sự tức giận đối với Bạch Chỉ. Thế nên, khi nàng nở nụ cười thật tươi với hắn, còn định mở miệng nói chuyện, hắn lạnh giọng ngăn lại:
“Ngươi im miệng, đừng nói gì cả.”
Nếu nàng biết điều, giờ phút này nên giữ yên lặng, đừng gây sự chú ý của hắn, cũng đừng nói những lời vô nghĩa khiến hắn phiền lòng.
Mộ Dung Dục nhắm mắt lại, không thèm để ý đến nàng nữa.
Bạch Chỉ lập tức mím chặt môi, không nói một lời. Nàng tự biết mình, biết rằng lời nói của mình dễ khiến hắn tức giận. Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít. Nhìn bộ dạng hắn thế này hẳn là không định đuổi nàng xuống xe ngựa, nếu mục đích đã đạt được, thì không cần thiết phải mở miệng nữa.
“Khởi hành.” Mộ Dung Dục nhàn nhạt nói một câu.
Khóe miệng mím chặt của Bạch Chỉ không tự chủ được mà nhếch lên.
Mãi cho đến khi theo Mộ Dung Dục đi vào cung điện của hắn, nhìn thấy những kiến trúc dát vàng rực rỡ, chạm rồng vẽ phượng cùng với đám cung tì cung kính chờ đợi ở thềm đá phía trước, Bạch Chỉ mới cảm nhận rõ ràng và chính xác sự tôn quý cùng uy nghiêm của Thái tử, cũng như sự phân chia ba bảy loại người. Trước đó, Bạch Chỉ tuy luôn miệng nói về thân phận tôn quý của Thái tử, nhưng ít nhiều mang theo ý trào phúng, chưa bao giờ xem trọng hắn. Giờ đây, dưới sự tô điểm của khung cảnh trang nghiêm, túc mục này, người ở gần trong gang tấc kia lại có một cảm giác cao cao tại thượng, xa vời không thể chạm tới.
Bạch Chỉ không chớp mắt nhìn Mộ Dung Dục. Thần sắc hắn bình thản nhưng lại lộ vẻ kiêu căng. Trong mắt hắn, đám cung tì trước mặt dường như không hề tồn tại. Hắn được mọi người vây quanh đi về tẩm điện của mình. Bạch Chỉ đi bên cạnh hắn, tò mò nhìn ngó xung quanh, khác hẳn với đám cung tì cẩn trọng, nghiêm nghị kia.
Bạch Chỉ bị Hồng Liễu ngăn lại trước tẩm điện của Mộ Dung Dục. Nàng ta khẽ nói: “Đó là tẩm điện của điện hạ, chưa được triệu kiến, người bình thường không được tự tiện đi vào. Cô nương mời theo ta đến khách phòng đi.”
Bạch Chỉ nhíu mày. Thấy Mộ Dung Dục không hề quay đầu mà đi thẳng vào đại môn, cũng không phản bác lời Hồng Liễu nói, nàng thầm nghĩ, đây có tính là ra oai phủ đầu không nhỉ?
Thôi vậy, hắn muốn tự cao tự đại thì cứ mặc kệ đi. Ai bảo hắn là Thái tử, còn nàng là người thường cơ chứ. Bạch Chỉ cũng chẳng bận tâm, cười hì hì đi theo Hồng Liễu.
Khách phòng cách tẩm điện của Mộ Dung Dục cũng không xa. Bạch Chỉ vừa mới ngồi xuống, đã có cung tì mang trà, quả và điểm tâm đến. Các nàng đi lại nhẹ nhàng không một tiếng động, luôn cúi mày rũ mắt, mặc quần áo gần như giống nhau, gương mặt cũng gần như giống nhau. Bạch Chỉ không thể phân biệt được ai là ai. Các nàng bày đồ xong rồi lại lặng lẽ lui xuống, trong phòng tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ.
Trong tình cảnh gò bó, tù túng này, Bạch Chỉ cảm thấy một sự khó chịu khó tả. Bị không khí trang nghiêm bao trùm, Bạch Chỉ cũng không khỏi trở nên rụt rè hơn.
Nàng từng nghĩ đồ ăn của đầu bếp hoàng cung sẽ rất ngon, nhưng trong không khí như thế này, liệu ăn cơm có còn ngon miệng không nhỉ?
Bạch Chỉ ngồi trên ghế chờ, món điểm tâm bày trên bàn trông rất tinh xảo, nhưng nàng lại chẳng muốn ăn chút nào. Ngồi đợi ước chừng bằng thời gian một nén nhang cháy hết, Mộ Dung Dục vẫn không xuất hiện, Hồng Liễu Lục Phù cũng không thấy đâu.
Nàng như ngồi trên đống lửa, mới đến chưa bao lâu đã khẩn thiết muốn rời khỏi nơi đầy áp lực này.
Lại qua thời gian bằng một chén trà nhỏ, Bạch Chỉ đã vô cùng sốt ruột, định đi ra ngoài túm lấy một cung tì hỏi thăm tình hình, thì Hồng Liễu lại đến.
“Xin lỗi, đã để cô nương đợi lâu rồi.” Hồng Liễu khách khí nói, trên mặt lại không chút áy náy nào.
“Giờ ta phải đi đâu?” Bạch Chỉ không kiên nhẫn phí lời với nàng ta, hỏi thẳng.
“Mời theo ta.” Hồng Liễu nói, sau đó dẫn nàng đến một khoảng sân rộng rãi, sạch sẽ, rồi đến trước cửa chính: “Sau này ngươi cứ ở đây.”
Bạch Chỉ gật đầu, lại hỏi: “Vậy thân phận của ta bây giờ là gì?” Ở nơi như thế này, nàng còn ngại không được làm gì, luôn cảm thấy cần phải có việc để làm mới phải. Lúc trước nói là làm việc vặt, nhưng nhìn thấy đám cung tì kia nhanh nhẹn tháo vát, nàng đột nhiên cảm thấy mình ngay cả làm việc vặt cũng không xứng. Ở đây nàng cứ thấy sai sai, không hiểu sao lại cảm thấy có chút tự ti.
Hồng Liễu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt ấy có vẻ phức tạp, dù sao Bạch Chỉ cũng không hiểu được.
“Khi nào có việc sẽ gọi ngươi, ngươi cứ ở đây đợi, đừng đi lung tung. Đây là Thái tử phủ, mọi việc đều chú trọng quy tắc. Nếu ngươi phạm sai lầm, còn sẽ liên lụy rất nhiều người.” Hồng Liễu nhàn nhạt nói.
Lời này vừa thốt ra, gánh nặng trong lòng Bạch Chỉ lại tăng thêm một tầng. Nơi đây bề ngoài nhìn có vẻ lộng lẫy, nhưng thực chất lại là một nhà giam a.