Ta Mới Không Thèm Làm Hoàng Hậu Đâu!

Chương 38

Lồng ngực Mộ Dung Dục dâng lên một nỗi phẫn uất và uất ức khó tả. Cảm giác này chưa từng có, khiến hắn nhất thời không biết phải ứng phó thế nào, chỉ bản năng muốn trút giận cảm xúc này. “Không sai, ta và hắn chỉ một người có thể sống.”

Hắn không muốn nghe Bạch Chỉ nói lời bênh vực Giang Hoài Cẩn nữa, quay người phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn đã bị Bạch Chỉ kéo lấy ống tay áo. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào.

“Chúng ta không phải ra ngoài chơi sao?” Bạch Chỉ nở một nụ cười rạng rỡ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cười hì hì nói: “Hay là chúng ta đi chỗ khác dạo chơi đi, ở đây đông người quá.”

Mộ Dung Dục thấy vẻ mặt cười cợt của nàng thì thấy bực bội, nhưng nghĩ kỹ lại, vì một Giang Hoài Cẩn mà làm hỏng tâm trạng của mình thì chẳng đáng, bèn hừ lạnh một tiếng, từ bỏ ý định rời đi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu nàng còn nhắc đến Giang Hoài Cẩn, thì đừng hòng hắn để ý đến nàng nữa.

Đi ngang qua quầy hàng lúc nãy, Mộ Dung Dục tiện tay cầm lấy con thỏ gỗ mà hắn vừa để mắt tới, ra hiệu cho Hồng Liễu phía sau. Hồng Liễu vội vàng tiến lên thanh toán tiền khi người bán hàng đang chào mời.

Bạch Chỉ kéo Mộ Dung Dục chạy một mạch, xuyên qua đám đông náo nhiệt, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng thoát khỏi Hồng Liễu và Lục Phù. Họ đi đến dưới một gốc liễu ven hồ, xung quanh bị màn đêm bao phủ, không có mấy người qua lại.

Bạch Chỉ đưa lưng về phía Mộ Dung Dục, tựa nhìn nơi xa mặt hồ.

“Ngươi đưa ta tới đây làm gì?” Mộ Dung Dục có chút kỳ quái. Với tính tình ham ăn chơi, vui đùa của Bạch Chỉ, nàng hẳn phải kéo hắn vào chỗ đông người, chứ không phải tìm một nơi vắng vẻ thế này.

Bạch Chỉ quay người đối mặt với Mộ Dung Dục, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn. Đôi mắt bị màn đêm che khuất toát lên vẻ lạnh lùng và vô hồn, chỉ xuất hiện khi nàng đang thực hiện nhiệm vụ.

Mộ Dung Dục vẫn chưa để ý đến thần sắc của nàng, tay cầm con thỏ gỗ khắc chặt hơn. “Cũng được, ít người một chút cũng hay.” Hắn hơi do dự trong lòng, đang định giơ tay lên thì Bạch Chỉ đột nhiên lao vào lòng hắn.

Mộ Dung Dục còn chưa kịp phản ứng, trong bụng bỗng truyền đến một cơn đau nhói, hắn không nhịn được kêu lên một tiếng. Hắn cúi đầu nhìn con dao găm đang găm vào bụng mình, rồi từ từ ngước lên nhìn Bạch Chỉ. Ánh mắt đó vừa phẫn nộ, vừa như không thể tin được, có lẽ còn pha lẫn một vài cảm xúc khác.

Bạch Chỉ rút dao ra, đẩy hắn về phía sau. Mộ Dung Dục loạng choạng vài bước, ngã dựa vào thân cây lớn phía sau. “Ngươi…” Mộ Dung Dục mặt trắng bệch, muốn nói nhưng lại thôi. Cơn đau lan tràn khắp cơ thể cùng với trái tim, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Bạch Chỉ sẽ thực sự muốn lấy mạng hắn.

Không hiểu vì sao, Bạch Chỉ hầu như không dám nhìn mặt hắn, càng không dám nhìn vào mắt hắn. Nàng siết chặt con dao găm trong tay, muốn nhấn mạnh rằng mình chỉ đang làm theo lệnh. Nếu hắn không khăng khăng muốn lấy mạng công tử và làm khó dễ người thân của công tử, nàng đã không ra tay.

Tất cả là lỗi của hắn! Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe, đau khổ của hắn, cổ họng nàng như nghẹn lại, chẳng thể nói nên lời. Cơ thể không tự chủ mà run rẩy, nàng buộc mình phải giữ bình tĩnh như mọi khi, rồi quay người chạy trốn khỏi nơi đó.

Mộ Dung Dục nhìn bóng dáng nàng dần khuất xa, tay che lấy miệng vết thương không ngừng rỉ máu, vô lực từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên đất. Ánh mắt hắn trở nên trống rỗng, như một màn kịch buồn.

Hắn khẽ cười một tiếng, tự giễu chính mình vậy mà vẫn còn chút hy vọng cuối cùng vào nàng.

Hắn không nên ngạc nhiên. Bạch Chỉ vốn dĩ là người của Giang Hoài Cẩn cài vào bên cạnh hắn. Tính cách và diễn xuất của nàng quả thực rất dễ khiến người ta lơ là sự tàn nhẫn của một sát thủ.

Dù hắn làm nhiều đến đâu, đối xử tốt với nàng thế nào, nàng cũng chỉ coi Giang Hoài Cẩn là chủ tử. Chẳng lẽ hắn không rõ điều đó sao? Vậy mà vẫn không tự chủ được mà rơi vào bẫy của Giang Hoài Cẩn.

Xung quanh không một bóng người, rất tĩnh lặng, tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng cười nói vui vẻ vọng lại từ xa. Mộ Dung Dục tay đè chặt vết thương đang chảy máu không ngừng, không còn sức để đứng dậy, cũng không còn sức để cầu cứu.

Khi thần trí hắn gần như mất đi, một bóng người lờ mờ hiện lên trước mắt. Hắn muốn nhìn cho rõ, nhưng mí mắt đã nặng trĩu không thể nhấc lên được…

***

Vết thương của Mộ Dung Dục không chạm đến chỗ hiểm, Trương ngự y nói, chỉ cần lệch một tấc nữa, hậu quả sẽ khôn lường. Nghe xong, Hồng Liễu và Lục Phù kinh hãi toát mồ hôi lạnh, không biết có nên cảm thấy may mắn hay không.

Mộ Dung Dục tỉnh lại vào nửa đêm, Hồng Liễu, Trương ngự y cùng những người khác vẫn túc trực bên giường. Tin tức hắn bị ám sát vẫn chưa truyền đến tai Hoàng đế và Hoàng hậu, bởi vì chuyện này quá trọng đại, lại quá đột ngột, Hồng Liễu và Lục Phù nhất thời không biết phải ứng phó ra sao, chỉ đành chờ Mộ Dung Dục tỉnh lại.

Mộ Dung Dục vừa tỉnh, Hồng Liễu và Lục Phù thiếu chút nữa đã bật khóc.

Mộ Dung Dục chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hai người, rồi yếu ớt hỏi: “Chuyện này đã báo cho Hoàng thượng và Hoàng hậu chưa?”

Lục Phù chỉ biết cúi đầu nức nở, Hồng Liễu vẫn còn giữ được tinh thần, cung kính đáp: “Vẫn chưa kịp thưa, ngoài ra, hung thủ ám sát điện hạ đã bị bắt rồi ạ.”

Mộ Dung Dục sững sờ, rồi đột nhiên ho kịch liệt vài cái, làm vết thương động đậy, đau đến mức sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Hồng Liễu vội vàng đỡ lấy hắn, “Điện hạ vẫn nên nằm xuống đi ạ.”

Mộ Dung Dục khẽ lắc đầu, dưới sự giúp đỡ của Hồng Liễu, khó nhọc ngồi tựa vào đầu giường. Hắn mím đôi môi tái nhợt không chút máu, dường như để lấy lại sức, rồi nói: “Chuyện này tạm thời đừng báo cho Hoàng thượng và Hoàng hậu bọn họ, tránh cho họ lo lắng.”

Khi nói lời này, ánh mắt hắn u ám, khiến người ta khó mà đoán được suy nghĩ. Hắn nhìn Hồng Liễu và Lục Phù đang đỏ mắt, rồi nhìn sang Trương ngự y.

Trương ngự y tuổi đã cao, đáng lẽ đã về hưu, nhưng vì Mộ Dung Dục có ơn cứu mạng con trai ông nên mấy năm nay ông vẫn làm việc cho hắn. Ông biết Mộ Dung Dục mắc bệnh tim, mấy năm nay đã dùng vô số cách nhưng vẫn không thể chữa khỏi tận gốc căn bệnh này. Đây cũng là điều khiến ông tiếc nuối bấy lâu.

Trương ngự y không nói gì, chỉ gật đầu.

Lục Phù có chút không hiểu, “Điện hạ, hung thủ đã bị bắt, chúng ta không nên giao nàng cho Đại Lý Tự sao, để nàng khai ra chủ tử của nàng?”

Làm vậy, Hoàng thượng và Hoàng hậu chắc chắn sẽ biết. Hơn nữa, không cần thẩm vấn cũng biết chủ tử của nàng là Giang Hoài Cẩn. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để trừ bỏ hắn sao? Nàng ta không hiểu vì sao điện hạ lại muốn giấu chuyện này.

Hồng Liễu nghe Lục Phù nói, không ngăn cản nàng như mọi khi. Trong lòng nàng ta cũng vô cùng đồng tình với Lục Phù. Không giao Bạch Chỉ ra, là tai họa khôn lường. Trước đây nàng chỉ nghĩ làm theo lệnh, vì Mộ Dung Dục luôn vững vàng bình tĩnh, sát phạt quyết đoán và biết rõ mình nên làm gì. Nhưng sau chuyện đêm nay, nàng ta mới phát hiện, điện hạ của các nàng dường như đã thay đổi. Phán đoán của hắn sơ suất, còn người kia cũng không chọn về phe hắn.

Ngực Mộ Dung Dục nghẹn lại, sau đó cảm thấy cơn đau ở bụng đột nhiên tăng lên. Hắn im lặng một lát, rồi hỏi: “Nàng… hung thủ ám sát ta giờ đang ở đâu?”

Hồng Liễu đáp: “Tạm thời đang bị nhốt trong phòng giam.” Phòng giam đó không phải là phòng giam của quan phủ, mà thường dùng để giam giữ các cung nhân phạm lỗi để chịu phạt một thời gian.

Mộ Dung Dục khẽ gật đầu, sau đó cảm thấy có chút nghi hoặc: “Làm sao các ngươi bắt được nàng?” Theo hắn được biết, võ công của Bạch Chỉ không chỉ cao cường, kỹ năng theo dõi, ẩn nấp đều rất giỏi, không thể nào lại bị các nàng bắt được một cách dễ dàng như vậy.”

Hồng Liễu đáp: “Khi chúng nô tỳ chạy tới đó, nàng ta cũng không đi quá xa. Nàng trốn vào đám đông thì bị những chiếc xe ngựa đang ùn tắc phía trước chắn mất đường đi. Nô tỳ chỉ nói với mọi người rằng nàng là một tên trộm vặt, lập tức có một đám người giúp đỡ chặn nàng ta lại, nhờ vậy nô tỳ mới có thể khống chế nàng.”

Không có gì đáng nghi ngờ. Mộ Dung Dục nghe xong nhắm mắt lại để giảm bớt cơn đau. Hắn nhớ lại bóng người mơ hồ nhìn thấy trước khi ngất đi, có lẽ đó là Hồng Liễu và Lục Phù, hoặc cũng có thể là người qua đường nào đó…

Mộ Dung Dục cho rằng mình chắc chắn sẽ chết. Bạch Chỉ là một sát thủ chuyên nghiệp, nếu nàng muốn giết người, không thể nào lại đâm trượt chỗ hiểm được. Phải chăng Giang Hoài Cẩn không có ý định lấy mạng hắn? Chỉ muốn trả thù hắn một chút thôi sao?

Không, nếu là hắn, chắc chắn sẽ ra tay sát hại để trừ hậu họa, dù sao thì hắn cũng đã có được bùa hộ mệnh. Giang Hoài Cẩn hẳn phải hiểu rõ điều này chứ? Nếu hắn không chết, người chết sau này nhất định sẽ là Giang Hoài Cẩn.

Có lẽ vì quá đau đớn, Mộ Dung Dục nhất thời không thể sắp xếp rõ ràng mọi chuyện. Một cảm giác mệt mỏi, vô lực dâng lên trong lòng. Hắn đến cả thở dài cũng không làm nổi, chỉ cần cử động một chút cũng khiến lục phủ ngũ tạng đau nhói. Điều đó lại càng khiến hắn nhớ lại cảnh tượng Bạch Chỉ không chút do dự đâm con dao găm vào bụng hắn, làm hắn bực bội đến mức muốn lập tức phái người đi lấy mạng Giang Hoài Cẩn.

Mộ Dung Dục mở mắt, giọng nói đầy mệt mỏi và hỗn loạn, “Làm theo lời ta nói đi. Ta còn có vài điều muốn hỏi nàng.”

Hồng Liễu và Lục Phù tuy trong lòng không đồng tình, nhưng thấy Mộ Dung Dục như vậy, nhất thời cũng không dám nói thêm gì.

Sau khi bị giam vào phòng giam, Bạch Chỉ vẫn luôn dựa vào góc tường, vùi mặt vào đầu gối không nhúc nhích. Đôi mắt ẩn dưới đó trống rỗng và vô hồn. Nàng nghĩ, có lẽ nơi này mới chính là nơi nàng nên ở. Nàng đã từng làm rất nhiều chuyện tồi tệ với hắn. Nàng vốn không nên được đối xử tốt, ăn ngon mặc đẹp. Hắn cũng đã từng nói mạng của nàng nhất định sẽ là của hắn, giờ có lẽ chính là lúc rồi.

Nhiệm vụ của nàng đã thất bại. Công tử muốn nàng ám sát Mộ Dung Dục, nhưng đã không thành công.

Công tử còn muốn sau khi ám sát Mộ Dung Dục, nàng phải chạy trốn thật xa, không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng nàng cũng không làm được.

Nàng hổ thẹn với công tử, dù có sống sót, nàng cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại công tử và Vệ Vô. Giờ đây, điều duy nhất nàng có thể làm là khi bị thẩm vấn, nàng sẽ kiên quyết không khai ra công tử. Như vậy, bọn họ hẳn là cũng không có cách nào với nàng.

Nhưng nàng đã đợi hai ngày, vẫn không có ai đến dẫn nàng đi thẩm vấn. Mấy ngày nay, không có người đến thăm nàng, cũng không có ai đưa đồ ăn đến. Nàng dường như đã bị lãng quên. Bạch Chỉ nằm dài trên nền nhà lạnh lẽo. Hai ngày chưa uống một giọt nước, nàng chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đầu váng mắt hoa, gần như không còn chút sức lực. Trong cơn mơ màng, nàng không khỏi nghĩ, liệu Mộ Dung Dục đã chết rồi không? Tuy rằng nàng không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng sức khỏe hắn không tốt, lại có bệnh tim, có khả năng sẽ không qua khỏi…

Nghĩ đến khả năng này, đầu óc hỗn độn của Bạch Chỉ bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh. Từ trước đến nay, nàng luôn coi nhẹ sống chết, chỉ nghĩ chết không có gì đáng sợ, ai rồi cũng sẽ có ngày đó. Thế nhưng khi nghĩ đến việc sau này sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy người này nữa, không bao giờ còn nghe được người này nói chuyện nữa, trong lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi buồn khổ không thể diễn tả bằng lời.

____

Huhu tội ảnh quá, tưởng tượng mà tui đau lòngg. Nhưng chỉ cũng bất đắc dĩ huhu.

Tôi tin vào một tương lai tốt đẹp!!!!

Đừng buông lời cay đắng cho hai bé cưng của toii!!!

Bình Luận (0)
Comment