Đêm đến, Ngự Thư Phòng.
Mộ Dung Dục ngồi trước án, chuyên chú phê duyệt tấu chương, phía sau bỗng vang lên một tiếng động nhỏ, tiếp đó là tiếng sột soạt khe khẽ, chân mày sắc bén của hắn dần hiện lên một nét ý cười.
Bạch Chỉ cẩn thận mở chiếc rương đựng sách, bên trên chất đầy thư tịch, thế nhưng phía dưới lại toàn là vàng bạc châu báu, đây là “kho vàng nhỏ” mà Mộ Dung Dục chuyên môn chuẩn bị cho nàng, còn vì sao lại có cái rương ấy, là bởi có một lần trong lúc hai người trò chuyện, nàng từng kể với hắn chuyện trong thư phòng công tử có đặt một cái hòm, giống như một chậu đầy châu báu vậy, thư từ bên trên mà bên dưới thì luôn có bạc dùng không hết, nàng mỗi lần không có tiền liền sẽ tự nhiên mà lấy, Bạch Chỉ chỉ xem đó là một chuyện thú vị mà kể cho hắn nghe, chẳng ngờ Mộ Dung Dục lại để tâm, mấy hôm sau cũng liền đặt một chiếc rương trong Ngự Thư Phòng, có điều bên trong không phải bạc vụn mà là đủ loại vàng bạc châu báu, mỗi lần nàng mở ra đều sẽ có một phen kinh hỉ bất ngờ.
Chỉ là, Bạch Chỉ luôn có cảm giác hắn đang cùng công tử kia âm thầm phân cao thấp.
Bạch Chỉ túm lấy một nắm lá vàng cùng một chuỗi hạt châu, liền như một con mèo hoang giảo hoạt lanh lợi, lặng lẽ hướng về phía cửa nhỏ mà trốn đi.
Thế nhưng thanh âm của Mộ Dung Dục từ tốn vang lên bên tai: “Trở về.”
Bạch Chỉ mím môi cười, kỳ thực sớm đã đoán trước, nếu nàng thật sự muốn lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện hoặc rời đi, cũng không phải việc khó, chỉ là nàng vẫn hy vọng Mộ Dung Dục sẽ phát hiện ra sự hiện diện của mình, có lẽ đây chính là thứ tình thú giữa hai người, rõ ràng trong lòng đều đã biết, lại vẫn không nói ra miệng.
“Bệ hạ, thế mà cũng bị ngươi phát hiện, ngươi thật lợi hại a.”
Bạch Chỉ cười hì hì, thò người lại gần, chui tọt vào lòng hắn, liền bị Mộ Dung Dục ôm chặt không buông.
Mộ Dung Dục kỳ thực đã phát hiện, cái “kho vàng nhỏ” kia giống như một chiếc mồi câu, vừa đủ khiến nàng mỗi lần trở về đều lập tức chạy tới Ngự Thư Phòng.
“Nàng rốt cuộc đã trở lại rồi, ta còn tưởng nàng một đi không trở lại đó.”
Giọng nói hắn dịu dàng như nước, lọt vào tai khiến cả người Bạch Chỉ mềm nhũn, như thể đang ngâm mình trong một hồ nước xuân dịu êm.
Mỗi lần Bạch Chỉ từ bên ngoài trở về, hắn đều như vậy, vừa ôn nhu vừa cẩn thận dè dặt, một chút tức giận cũng không có. Chỉ là, chờ thêm mấy ngày nữa, hắn liền sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà cùng nàng sinh sự, đôi khi còn giở trò trẻ con, mỗi lần hắn biến thành như vậy, Bạch Chỉ liền muốn gọi hết đám đại thần kia tới nhìn xem, vị đế vương sấm rền gió cuốn trong mắt thế nhân kia, rốt cuộc thật tình ra sao.
“Ta làm sao lại không trở lại chứ?” Bạch Chỉ lười biếng đáp lời, tựa người vào lồng ngực ấm áp rộng rãi của hắn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ thân thể hắn, trong lòng nàng rốt cuộc cũng yên ổn, nàng cảm thấy bản thân như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển rộng mênh mông, tuy được tự do phiêu bạc bốn phương, nhưng mặc kệ trôi dạt bao xa, chung quy vẫn sẽ có ngày cập bến, mà Mộ Dung Dục chính là bến bờ của nàng.
“Lần này nàng đi mất một tháng rưỡi, rõ ràng đã nói là một tháng mà.” Mộ Dung Dục nhẹ hôn lên má nàng, giọng thấp trầm mang theo trách móc. Hắn không thể lấy thân phận hoàng đế mà cưỡng ép nàng luôn luôn ở lại bên cạnh mình, chỉ có thể bất an chờ nàng trở về.
Trong lòng hắn khẽ thở dài, ở trước mặt nàng, hắn chẳng qua chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi.
“Bị vài việc làm chậm trễ.” Bạch Chỉ như nhớ ra điều gì, liền lấy tay nải ra mở, đem mấy quyển thư tịch nhét vào tay hắn, “Đây là quận huyện chí ngươi muốn, ta đều gom góp đủ cho ngươi rồi.” Bạch Chỉ rút ra một quyển ở giữa, vẻ mặt thần bí nói: “Quyển này tuy để trong kho công, nhưng lại giấu ở chỗ cực kỳ bí ẩn, ta tìm rất lâu mới phát hiện ra đó, chính là vì nó mà chậm trễ chút thời gian.”
Bạch Chỉ vốn nghĩ Mộ Dung Dục sẽ khen ngợi mình, nào ngờ hắn lại trầm mặt, “Nếu đã khó tìm thì thôi, cần gì phải phí công như vậy, sau này không cần lại làm thế nữa.” Trên mặt hắn hiện lên vẻ hối hận, nàng luôn ỷ vào bản thân võ nghệ cao cường mà coi nhẹ hiểm nguy, không biết trên đời có bao nhiêu biến số, còn hắn ở trong cung lại không thể trông chừng từng hành động của nàng, không khỏi sinh lòng lo lắng.
Bạch Chỉ lại không để tâm, tiếp tục lấy ra từ trong tay nải một gói giấy, “Ta còn mang về cho ngươi đồ ăn ngon, đây là chà bông lạc đà ta mua ở Đất Bồi, hương vị rất ngon đó, ngươi nếm thử xem.”
Bạch Chỉ thích thưởng thức mỹ vị, cũng thích đem những thứ mình yêu thích mang về cho hắn cùng nếm, nàng cầm một miếng, cắn một ngụm trước, đợi một lát rồi mới đưa tới bên miệng Mộ Dung Dục, việc này không phải vì tình thú gì, chỉ là đồ ăn đưa vào cho hoàng đế đều phải trải qua nghiệm độc, tuy thịt lạc đà này không qua tay kẻ lạ, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn là nên nếm trước một miếng.
Nàng thân thể cường tráng, có độc cũng không sợ, nhưng Mộ Dung Dục thì chưa chắc.
Tuy hắn không cho rằng mình yếu đuối, nhưng trong lòng Bạch Chỉ vẫn nghĩ vậy, chỉ là không nói ra để tránh làm tổn thương lòng tự trọng kiêu ngạo của hắn thôi.
Mộ Dung Dục làm sao không hiểu nguyên nhân nàng làm như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót và mềm mại. “Nàng không cần làm thế, lẽ nào trẫm lại không tin nàng sao?”
Mộ Dung Dục cũng không thích ăn những món khô khan này, nhưng vì nàng thích ăn, hắn cũng muốn nếm thử mùi vị. Ăn một miếng, hắn thấy không phải món mình thích, nhưng điều hắn quan tâm là tấm lòng của nàng dành cho hắn.
Trong cung không thể giữ được chân nàng, nửa năm qua nàng cứ thỉnh thoảng lại ra ngoài, không chỉ ở kinh thành mà còn đi du ngoạn khắp nơi. Nhanh thì vài ngày, lâu thì cả tháng. Lần này là lâu nhất. Mỗi lần trở về, thường là vì nàng hết sạch tiền, hoặc là chạy về… “ngủ” hắn. Có lần về, nàng chẳng nói chẳng rằng mà đẩy thẳng hắn xuống giường. Chuyện này, hắn thích có chút dạo đầu nhẹ nhàng hơn, còn nàng… Mỗi lần nghĩ đến cách nàng hành động, Mộ Dung Dục không khỏi cảm thán. Hai quân đối đầu còn phải thăm hỏi vài câu, đằng này nàng thì cứ xông thẳng vào. Nhưng có lẽ hắn nên may mắn vì cơ thể mình vẫn có sức hấp dẫn đối với nàng.
Nghĩ đến đó, trong người hắn dâng lên một luồng cảm xúc, hắn nắm tay nàng, để nàng ngồi lên người mình. Cửa Ngự Thư Phòng đóng lại, cung nhân đứng gác bên ngoài, dù có ai vào thì cũng đã có bàn che chắn.
“Trẫm đã lệnh cho Lễ Bộ chuẩn bị, sang năm sẽ cử hành điển lễ sắc phong,” Mộ Dung Dục hổn hển, khẽ thì thầm.
Bạch Chỉ ôm cổ hắn, thân mật cắn cằm hắn, nói khẽ một tiếng “Ồ”, rồi tiếp tục tập trung vào chuyện đang làm.
Bạch Chỉ ban đầu không muốn làm Hoàng hậu. Nhưng Mộ Dung Dục rốt cuộc không phải người bình thường, cả các đại thần lẫn Thái hậu đều ép hắn lập hậu. Hắn lại quyết tâm muốn nàng làm Hoàng hậu. Nhìn hắn ngày qua ngày đau đầu phiền não, nàng cũng có chút băn khoăn. Sau đó hai người đã thức trắng đêm để nói chuyện, quyết định cả hai sẽ lùi một bước. Bạch Chỉ đồng ý làm Hoàng hậu của hắn, nhưng chỉ treo danh hiệu mà thôi, không làm thật.
Dù nền tảng đã vững chắc, nhưng việc Mộ Dung Dục muốn cưới một cô gái thường dân, không rõ thân thế, không có quyền lực làm Hoàng hậu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vậy hắn đã làm thế nào để các đại thần đồng ý đây? Khi đó triều đình đang cần một khoản quân phí và tiền cứu trợ khẩn cấp, nhưng quốc khố lại trống rỗng. Mộ Dung Dục đã “vòi” một khoản tiền lớn từ nhà Giang gia, coi như của hồi môn của Bạch Chỉ, nộp vào quốc khố. Nhờ đó, vấn đề quân phí và tiền cứu tế lập tức được giải quyết.
Cái gọi là “có tiền mua tiên cũng được”. Hầu hết các quan viên đều không còn gì để nói. Những người kiên quyết không đồng ý thì bị Mộ Dung Dục “giết gà dọa khỉ”, giáng chức đến những vùng xa xôi. Theo Bạch Chỉ được biết, Mộ Dung Dục cho rằng vị quan viên đó bất tài vô dụng, đã sớm chướng mắt nên mới cố ý mượn chuyện này để ra tay.
Nàng không biết các đại thần và cung nhân đối xử với nàng ra sao, có lẽ họ nghĩ nàng là kẻ dựa vào tiền tài mà trèo cao. Còn bệ hạ của họ, có lẽ đã trở thành một vị hoàng đế tốt, hy sinh bản thân vì triều đình và bách tính. Nhưng Bạch Chỉ lại thấy hắn vô cùng gian trá.
Công tử bị hắn “tống tiền” một khoản lớn, Bạch Chỉ còn thấy đau lòng thay, nhưng bản thân công tử lại không hề oán giận, ngược lại còn khuyên nàng cứ yên tâm.
“Làm một Hoàng hậu ăn bám, còn ủy khuất nàng sao? Không làm gì cũng có vàng có bạc, có thịt có cá,” Mộ Dung Dục thấy nàng không vui, không khỏi véo chiếc má đang bắt đầu ửng hồng cùa nàng.
Cái bàn khẽ rung lên, tấu chương trên mép bàn “lạch cạch” một tiếng rơi xuống. Bạch Chỉ định cúi xuống nhặt, nhưng Mộ Dung Dục đã siết chặt eo nàng, ngăn lại. “Đừng động.” Giọng hắn khàn khàn, nhẹ nhàng ghé vào tai nàng: “Nàng tập trung một chút.”