Dịch: Cỏ Dại Team
Diệp Thiên Dật vẫn còn những thủ đoạn khác để thắng, nhưng mà đây chỉ là một trận đấu giữa họ thôi, không lẽ hắn phải lôi ra hết toàn bộ vốn liếng ra đấu sao? Nếu vậy thì Diệp Thiên Dật hắn quá yếu rồi!
Nhưng mà một tràng vừa rồi thật sự làm đám đông sửng sốt.
Cho dù hắn có Phép tạo hóa, nhưng ai lại dám thử như thế đâu? Còn có, khi cánh tay bị phá nát như vậy mà hắn ngay cả cái chớp mắt cũng không có?
Những đau đớn xương cốt này chả là gì so với cảm giác khi Yêu Hậu đánh gãy kinh mạch của Diệp Thiên Dật.
Chiến đội Thiên Tà đã bị giết hai người! Giờ chỉ còn lại ba người!
Giờ đây, đám người của Tà Vương điện đang tức giận cực độ!
"Ngươi tưởng ngươi là người của tông nào đó trong một trăm lẻ tám tông của Tà tông thì có thể giết người Tà Vương điện của ta sao? Ngươi cho rằng Tà Vương điện ta không dám động vào ngươi à?!"
Ánh mắt Tông chủ Tà Vương điện hung hăng lóe lên, sau đó truyền âm cho Đông Phương Vân.
Đông Phương Vân nhìn chằm chặp Diệp Thiên Dật!
"Qua đây!"
Hắn hét lên một tiếng. Đông Phương Vũ và Đông Phương Lân chớp mắt xuất hiện bên cạnh hắn, hai tay nắm chặt.
"Đông Phương Vân, đừng giữ lại nữa, nếu không dùng tuyệt chiêu thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đấy!"
Đông Phương Vũ nhìn Đông Phương Vân một cái, sau đó lắc lắc cánh tay tê dại!
Hắn chưa từng gặp qua đối thủ mạnh đến vậy.
Cảnh giới của tên này rõ ràng thấp hơn của họ rất nhiều, cảnh giới của cô gái xinh đẹp mà hắn đấu cùng cũng chỉ là Thánh Đạo, hắn đã sử dụng cả Tà Thần Chi Lực nhưng sức mạnh Lôi Đình của nàng vẫn có thể đánh hắn đến trở tay không kịp,
Đông Phương Vân nhìn trừng trừng Diệp Thiên Dật không hề hấn gì đứng kia.
"Ta muốn xem thử bọn ngươi lợi hại tới đâu, linh lực của các ngươi còn lại bao nhiêu?"
Ánh mắt Đông Phương Vân khẽ động.
"Còn bao nhiêu linh lực hả? Ngại quá đi, chắc chắn cao hơn linh lực của ba người các ngươi cộng lại!"
Diệp Thiên Dật cười mỉa mai.
"Ha ha ha, thế cơ à? Dùng phép tạo hóa để mọc lại cánh tay thì ngươi còn dư được bao nhiêu linh lực cơ chứ, ngươi tưởng ta không tính qua sao? Con nhóc tóc trắng kia chắc cũng không còn bao nhiêu linh lực nữa đâu."
Giây tiếp theo, trên người Đông Phương Vân liền xuất hiện một vầng sáng màu đen, luồng sáng này càng lúc càng mãnh liệt!
Sức mạnh này cũng là một sức mạnh quen thuộc đối với Diệp Thiên Dật.
"Ngươi tưởng bản lĩnh của ta chỉ có nhiêu đó thôi sao? Một người sở hữu Tà Thần Chi Lực như ngươi, chắc cũng từng nghe qua Tà Thần Chi Cốt rồi nhỉ? Không sai, ta chính là người sở hữu Tà Thần Chi Cốt đây! Và sức mạnh của ta chính là Cuồng Bạo!"
Diệp Thiên Dật khịt mũi.
"Không chỉ thế! Để ta nói ngươi nghe, trong trạng thái Cuồng Bạo, toàn thuộc tính của ta có thể nhân lên gấp ba lần! Bây giờ... sức mạnh của ta đã đạt tới Thần Vương cảnh rồi! Chết ngươi chưa!"
Ầm –
Một cỗ khí tức đáng sợ từ trực diện ập tới!
Diệp Thiên Dật thầm cười khinh bỉ.
Năng lực của Tà Thần Chi Cốt, cái gì mà gia tăng sức mạnh, cho dù là tăng gấp ba lần thì vẫn là sức mạnh của cấp thấp nhất.
Có thể trong mắt người khác thì toàn thuộc tính nâng lên gấp ba lần rất đáng sợ! Thế nhưng trong mắt Diệp Thiên Dật, đó chỉ là một loại sức mạnh vô dụng thôi!
Sức mạnh lớn nhất của Tà Thần Chi Cốt phải là tính công năng, ví dụ như vô hiệu hóa linh lực của Diệp Thiên Dật, nhất là bỏ qua cảnh giới mà vô hiệu hóa linh lực, đây mới là sức mạnh đỉnh tiêm nhất.
"Cái chết của bọn họ, ta cũng có trách nhiệm. Ta công nhận bản thân đã xem thường các ngươi, thậm chí ta còn không muốn giải phóng sức mạnh của Tà Thần Chi Cốt, nhưng xem ra... các ngươi đã không thể có cơ hội tồn tại nữa rồi! Cho nên... hãy chịu chết đi! Pháp tắc, Tuyệt Đối Phá Phòng!"
Khí tức đáng sợ của hắn dâng cao.
Thi Gia Nhất bọn họ cau mày:
"Diệp Thiên Dật!"
Diệp Thiên Dật bước lên phía trước một bước, khóe miệng hắn câu lên, nói:
"Cứ để ta."
"Cẩn thận."
Lúc này, đám người phía dưới khán đài hét lên!
Sức mạnh của Tà Thần Chi Cốt cũng bạo phát rồi, bọn họ thật quá kinh ngạc bởi cảnh tượng này!
"Đây chính là sức mạnh được Tà Thần Chi Cốt ban tặng sao? Toàn thuộc tính nhân sức mạnh lên ba lần, nói thế thì toàn thuộc tính của Đông Phương Vân lại nâng cao ba lần, chậc-- thật khủng khiếp, đây là lí do vì sao mà mỗi một tông môn nào trong một trăm linh tám tông của Tà tông nào đều là những bá chủ.”
"Chiến đội đẹp trai nhất thiên hạ này không thể nào thắng được đối phương. Thần Đạo cảnh, cho dù có là Thánh Đạo cảnh, khoảng cách sức mạnh so với Thần Vương cảnh đúng là giống như trời với đất!"
Yêu Hậu và Bách Lý Không vẫn rất bình tĩnh.
Vì sao?
Bởi vì có thể họ không hiểu rõ hết năng lực của Diệp Thiên Dật, nhưng ít ra bây giờ họ có biết được chút ít, Tà Đế quyết - Tà Đế tam thức của Diệp Thiên Dật vẫn chưa được dùng đến. Ngoài chiêu thức này ra, có thể hắn còn có chiêu khác nữa!
"Đi chết đi! Rác rưởi! võ kỹ cấp Thiên Đạo, Thiên Hạ Nhất Kiếm!"
Đông Phương Vân xoay người nhảy lên, đứng giữa không trung, chỉ tay lên trời!
Ầm --
Bầu trời phía trên đấu trường tử vong bị sức mạnh đáng sợ xé nát, trên trời bắt đầu xuất hiện thiên địa dị tượng vô cùng đáng sợ. Cùng lúc này, trên không trung nhanh chóng xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ dài mấy trăm mét!
"Sức mạnh này thật khủng khiếp! Quá khủng khiếp!"
"Nếu dùng chiêu này sớm một chút thì hai người kia của Tà Vương Điện đã không chết rồi! Haizz, nhưng cũng có thể hình dung ra được, năm người Tiên Vương cảnh mà đấu với đội Thiên Đạo cảnh sao có thể dùng đại chiêu như này chứ! Bây giờ xuất ra một chiêu này, trận chiến tới đây chắc cũng sẽ kết thúc thôi!"
"..."
"Ngươi đi chết đi cho ta!"
Đông Phương Vân gào lên một tiếng, sức mạnh đáng sợ giáng xuống như thể sẽ hủy diệt hết mọi thứ xung quanh, một luồng ánh sáng đen tối bao quanh, từ trên trời đánh thẳng về phía mấy người Diệp Thiên Dật!
Diệp Thiên Dật vẫn nhếch miệng người, bật người xông về phía đó.
"Sao cơ? Hắn định một mình tiếp đỡ à?"
"Đồ ngu! Năm người hợp lực may ra còn có thể chịu được cú này, một mình hắn thì chả khác nào tìm chết! Cho dù hắn có Phép tạo hóa thì cũng có hạn thôi, lần này hắn chết chắc rồi!"
"Này... thành thật mà nói thì ta không muốn họ chết đâu!"
"..."
“Đồ ngu! Đi chết đi!"
Đông Phương Vân ở trên không trung cười lạnh một tiếng.
Giây tiếp theo, toàn bộ mọi người đều kinh ngạc đến líu cả lưỡi!
"Gì cơ!"
Họ ngạc nhiên đứng bật dậy!
Đã xảy ra chuyện gì?
Cũng không có gì, chỉ là với sức mạnh đáng sợ như vậy, thanh kiếm tưởng chừng có thể dễ dàng giết chết bọn họ thế nhưng lại bị Diệp Thiên Dật một tay đỡ lại. Nó giống như lửa gặp phải nước, hoàn toàn ngưng lại, không thể chém xuống thêm một li nào!
"Hả!"
Đông Phương Vân nhìn thấy cảnh này nói không nên lời.
"Muốn thử một chút cảm giác bị nổ tung bởi sức mạnh của chính mình không?"
Diệp Thiên Dật đứng trên không trung, khóe miệng nhếch lên, nói một câu.
"Gì chứ?"
Diệp Thiên Dật bỗng chốc biến mất, hắn xuất hiện trên không trung vươn hai tay nắm lấy đuôi kiếm, sau đó vung lên!
Đám đông: ???